“Chúng ta tiếp tục phân tích.” Mạnh Thiên Sở vừa cười vừa nói: “Vừa rồi đã nói, hung thủ giết chết Hư Tùng, bởi vì hung thủ sợ rằng Hư Tùng đã biết được chân tướng sự việc. Hung thủ nảy sinh ra ý nghĩ này chỉ khi hắn biết được việc Hư Tùng đã nấp sau cửa sổ phòng của Tần phu nhân. Đó chính là lúc chúng ta đang ở trong Đại hùng bảo điện nói chuyện sau khi đem thi thể Tần phu nhân trở về. Mọi người thử nhớ lại xem, tối qua lúc chúng ta đang ở Đại hùng bảo điện, có ai vào phòng Hư Tùng hay không?”
Huyền Âm cúi đầu ngẫm nghĩ: “Chắc là không, khi đó bần tăng không thấy ai vào phòng nó cả.”
Hạ Vượng tiếp lời: “Chắc chắn là không có, khi đó tất cả mọi người đều ở trong đại điện, ai chạy đi chẳng lẽ lại không biết sao?”
Mạnh Thiên Sở nói: “Chính xác như vậy, tuy rằng cửa phòng Hư Tùng mở, nhưng ta cũng không thấy ai đi vào, hơn nữa mở cửa sổ nhất định cần một chút thời gian, nếu hung thủ vào mở cửa lúc đó chắc chắn chúng ta sẽ phát hiện ra. Vậy nên, chắc chắn đó không phải lúc hung thủ đã lẻn vào phòng Hư Tùng. Sau một hồi ở đại điện, chúng ta cùng nhau kéo đến phòng của Hạ Vượng điều tra, trói nghiến hắn vào cột, rồi giản tán, tình huống sau đó thế nào phương trượng đại sư có biết không?”
Huyền Âm gật đầu: “Sau khi giản tán, bần tăng cùng Hư Tùng trở lại Đại hùng bảo điện, nó còn khóc lóc cầu xin bần tăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-danh-su-gia/2221828/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.