"A...!" Phi Yến lại kêu lên một tiếng nhỏ cả kinh, nghe nói một chút sẽ có ba con quỷ mới từ ba phần mộ chui ra, tổng cộng một lúc đến bốn con, cộng thêm con quỷ ẵm em bé khóc... như vầy là chết chắc rồi, cho nên cô ả sợ đến nỗi nhũn người xuống đất.
Mạnh Thiên Sở lập tức kéo cánh tay cô bé xách lên: "Đồ nhát gan! Sợ cái gì, có bổn đại sư tại đây, ác quỷ chẳng hại được nhà ngươi đâu!" Hắn vừa nói, vừa kéo Phi Yến đến dưới một cây cổ tùng, ngước đầu nhìn nhìn, nói với Phi Yến: "Chúng ta trèo lên cây chờ, chờ cho nữ quỷ ẵm em bé ra. Em leo lên trước, ta yểm hộ!"
Trên cây dù sao cũng cảm thấy an toàn hơn trước mấy ngôi mộ mới, Phi Yến vội vã trèo lên cây, bám vào cành bò lên. Chỉ có điều là cô ả chưa bao giờ leo cây, trèo cả nửa ngày mà chẳng tiến triển chút nào.
Mạnh Thiên Sở chỉnh lại cung tên trên vai, hai tay ôm eo của cô bé dùng lực đẩy lên. Phi Yến mượn thế chụp một chạc cây to bằng cườm tay em bé, hai chân chòi chòi lên thân cây cố trèo lên, nhưng không có chút sức nào, nên mãi chẳng trèo lên được.
Mạnh Thiên Sở vô kế khả thi, chỉ còn biết đưa hai tay đỡ mông của cô bé, dùng sức đẩy lên, cuối cùng đưa Phi Yến trèo lên được chạc cây đó. Hắn bảo: "Ôm chặt nhánh cây không được động, chờ ta leo lên đó kéo em!" Nói xong, hắn vịn vào các chạc cây, thoắt cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-danh-su-gia/2221819/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.