Biện pháp này rất đơn giản, từ lời khai của Trác Tân, Lâm Thiên Hồ đầu mình đầy bụi bậm như vậy, có thể khẳng định là dưới giường có bụi đất. Cho nên, khẳng định sẽ để lại dấu bàn tay hay chỉ tay của Lâm Thiên Hổ. Nhưng chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì Mạnh Thiên Sở không muốn dùng biện pháp này rồi phải giảng giải cho người một khóa về chỉ tay. Những kiến thức quá hiện đại làm không khéo có thể có tác dụng ngược, khiến người ta nói hắn đang làm trò quỷ.
Lần này, không cần Mạnh Thiên Sở phải khổ công, vì những suy đoán chính xác của hắn phía trước đã khiến Lâm Thiên Hổ giương cờ trắng đầu hàng. Hắn nghe Mạnh Thiên Sở nói chuẩn xác như vậy, biết hành động của mình đã bị người ta nắm rõ trong lòng bàn tay, bây giờ nên tự biểu hiện một chút trước thì hay hơn, cho nên Lâm Thiên Hổ tự vả miệng mình, dập đầu thưa: 'Sư gia, tiểu nhân có tội, tiểu nhân vừa rồi nói nhăng nói cuội, chỉ có điều tiểu nhân chỉ muốn nấp dưới giường nghe chuyện động phòng thôi, không có mưu đồ gì khác, thật đó, cầu xin sư gia minh xét."
Chuyện náo loạn tân phòng này cũng có phòng tục nghe lén dòm trộm, bao gồm cả chui xuống sàn giường nấp lén, nhưng mà loại sự tình này thường đều do các đứa bé làm, chủ yếu là cho náo nhiệt chứ không phải vì sắc. Phần lớn là bị kéo ra khỏi sàn giường, đã vào đít hai cái đuổi ra ngoài, cười ha hả vài tiếng rồi thôi. Cũng có trường hợp không phát hiện được, ngày hôm sau, người nghe trộm sẽ đem tình tiết nghe được thêm mắm dặm muối kể um cả lên, như vậy cả làng cả xóm cùng vui. Tuy nhiên, giống như Lâm Thiên Hổ đã quá 30 tuổi mà còn chui xuống giường nghe lén, không khỏi khiến người ta nghĩ đây chẳng phải là để vui, mà là vì mục đích xấu xa nào đó.
Mạnh Thiên Sở không phải là học giả về dân tục, đối với phong tục nghe lén tân phòng chả có hứng thú gì. Điều hắn quan tâm là Lâm Thiên Hổ có phải thật trốn dưới giường nghe lén hay không, có làm chuyện gì khác hay nhìn thấy gì khác hay không, nên hỏi: "Ngươi đem tình hình nghe lén kể kỹ lại xem, ta cảnh cáo ngươi, ngươi mà dám nói láo lần nữa, ngươi biết chúng ta sẽ đối phó ngươi như thế nào."
"Dạ! Tiểu nhân không dám!" Lâm Thiên Hổ run rẫy khai, "Tối hôm qua, tôi và Trác Tân rời khỏi vườn, trở về bàn rượu. Trác Tân tâm tình không tốt, cứ nốc rượu tì tì, nhanh chóng say đi. Tôi liền định đi nghe trộm, tôi biết Trác Tân không muốn làm chuyện đó, nên không cho hắn biết..."
Mạnh Thiên Sở chen lời hỏi: "Ngươi sao biết hắn không muốn nghe hay xem, tối qua hắn chẳng phải là cùng ngươi đi dòm trộm hay sao?"
"Không phải đâu, hắn chỉ muốn nói chuyện với Lâm Tư. Tối qua lúc chúng tôi nhìn lén qua cửa sổ, Viên Thiết Hà cởi y phục của Lâm Tư, hắn liền tức giận đấm vào cửa sổ một quyền, cho nên mới để cho Viên Thiết Hà phát hiện."
"Ngươi nói tiếp đi."
"Dạ, tôi thấy Trác Tân uống say rồi, liền mượn cớ đi nhà xí, len lén rời khỏi tửu yến, tránh khỏi thị tuyến của người hầu, đến được tân phòng. Tôi vốn định tránh ở sau cửa sổ tiếp tục dòm trộm, kết quả vừa tiến vào vườn, đã phát hiện cửa tân phòng mở. Tôi hơi kỳ quái, nấp ở một bên dòm trộm một hồi, không phát hiện có động tĩnh gì, chỉ nghe trong phòng có tiếng ngáy, thanh âm rất lớn. Tôi không dám trự tiếp tiến vào phòng, mà lòn qua cửa sổ bên cạnh, ngậm ướt ngón tay chọc giấy che cửa sổ nhìn vào trong. Bên trong tối đen, chờ mắt tôi thích ứng với quang tuyến trong phòng rồi, nhìn rõ trong phòng không có người khác, tiếng ngáy phát ra là ở trên giường, đại khái của Viên Thiết Hà. Tôi đoán là họ đã ngủ, liền to gan vào phòng thông qua cửa, chui xuống đáy giường..."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Người ta đều... đã làm xong chuyện rồi, ngươi còn chui xuống dưới giường làm gì?"
"Cái này sư gia ngài không biết đâu, nghe lén chuyện động phòng là phải nghe phần sau kìa!" Nói đến chuyện nghe lén tân phong, Lâm Thiên Hổ liền lấy lại tinh thần, quên luôn sự đau đớn và vết sưng như heo do bị đánh vừa rồi.
"Đó là vì sao?" Mạnh Thiên Sở hiếu kỳ hỏi.
"Tôi nghe lén nhiều rồi, phát hiện nửa đầu đêm tân nương đều không dám cởi mở, làm chuyện đó không dám lên tiếng, nghe không thú vị gì. Chờ đến sau nửa đêm, các nàng đã nếm được vị ngọt đầu, và cũng cho rằng người khác đều ngủ hết, bấy giờ mới yên tâm hưởng thụ, tiếng rên rĩ vì thế nghe mới thú..."
"Ngươi thiệt là vô sỉ đó nghe!" Mạnh Thiên Sở cười cười mắng.
Thái tri huyện ở bên cạnh định cười nhưng không tiện cười, chỉ đành ho nhẹ một tiếng, nâng chung trà lên uống chút để che giấu đi. Vương bộ đầu và các bộ khoái ở bên cạnh là người thô kệch, đã ôm bụng cười khôngcòn biết gì nữa.
Lâm Thiên Hổ không cho đó là điều đáng hổ thẹn, đắc ý dương dương chuyển đầu nhìn các bộ khoái, thấy bọn họ rất cao hứng, nhịn không được nói tiếp: "Thời gian trước nhà Trương viên ngoại cưới dâu, nữ tử đó nhìn có vẻ văn vẻ yếu đuối, thế mà tiếng rên trên giường nghe... hãi... quả thật là..."
"Được rồi! Ngươi dẹp mẹ cái vụ đó đi, ngươi tưởng đây là chỗ để khoe khoang khoác loác uống rượu nói thánh nói tướng hay sao?"
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Tiếp chuyện vừa kể lúc nãy đi, ngươi chui dưới gầm giường rồi xảy ra chuyển gì nữa?"
Lâm Thiên Hổ đáp: "Tôi chui xuống gầm giường xong, chờ rất lâu, trên giường ngoài tiếng ngáy to ra, không có động tĩnh gì. Tôi cảm thấy rất kỳ quái. Vợ đẹp ở cạnh bên, tên mập họ Viên này còn ngủ được sao? Nếu là tôi, thì đã sớm quậy tưng rồi. Thiệt là tức mà! Tôi ráng nhẫn nại chờ, chờ rất lâu thì cảm giác có người tiến vào..."
Mạnh Thiên Sở kỳ quai 1hỏi: "Cảm giác?"
"Đúng a!" Lâm Thiên Hổ chỉ vào cái giường lớn bên cạnh, "Giường này vừa rộng vừa lớn, tôi sợ bị người phát hiện nên trốn vào sát bên trong. Cho nên tình huống bên ngoài gần như không thấy được gì. Dưới giường không đối thẳng của chính, người ngoài cửa tiến vào ở dưới giường không nhìn thấy, cộng thêm trong phòng không có đèn, tối om om, cho nên càng không nhìn thấy rõ."
Mạnh Thiên Sở quay đầu nhìn giường, gật đầu: "Ngươi cảm giác người tiến vào này là ai?"
"Cái đó thì cảm giác làm sao được, nhưng bằng vào cảm giác và động tĩnh, thì đó nhất định phải là nam nhân."
"Nam nhân? Y làm cái gì?"
"Tôi nghe y tiến vào từ cửa, khẽ nhón chân nhón tay, đến cuối giường đứng một hồi rồi bò lên, tiếp đó trên giường loạn động. Nói thật, nghe người đó tiến vào tân phòng để thâu gian (Chú: gian dâm, quan hệ tình dục lén mà người bị lạm dụng không hay biết, ví dụ bị chuốc thuốc ngủ, bất tĩnh nhận sự...),tôi lúc đó... tôi lúc đó rất hối hận. Tôi dù sao cũng không có cái gan đó. Tiếp theo đó tiếng ngày ngừng lại, người thâu gian cũng bất động. Lát sau, tiếng ngáy lại từ từ vang lên, có điều rất khẽ, lúc có lúc không. Người đó không động tĩnh gì nữa. Một lúc sau mới nghe y từ từ bò xuống ở cuối giường, nhón chân nhón tay bỏ đi."
"Người này là ai?" Mạnh Thiên Sở rõ ràng biết không thể tìm ra đáp án từ miệng Lâm Thiên Hổ, nhưng vẫn nhịn không được hỏi một câu, đồng thời chuyển đầu nhìn Thái tri huyện. Thái tri huyện cảm thấy đây là thời khắc quan trọng nhất, thần tình cũng khoẩn trương nhìn Mạnh Thiên Sở.
"Sư gia, tiểu nhân thật không biết mà. Trong phòng quá tối, tội lại trốn trong cùng, nhìn không thấy, dù gì thì nghe động tĩnh rất có thể là nam nhân, hơn nữa, nữ nhân lúc này lên giường làm cái gì?'
Cái đó cũng đúng. Như vậy thì án này càng phức tạp hơn rồi, một tên nghe trộm, một tên thâu gian, quả thật là bỉ ổi! Nếu như Lâm Thiên Hổ nói là thật, như vậy kẻ thâu gian này rất có khả năng là hung thủ gian sát Lâm Tư. Thời gian xuất hiện của y vừa khéo trùng với thời gian Lâm Tư bị hại!
Lúc người này tiến vào thâu gian, có thể là Lâm Tư đã phát giác không phải là trượng phu của mình, tiến hành đề kháng. Nhưng Lâm Tư vốn là một nữ tử yếu đuối, lại bị Viên Thiết Hà chuốc cho say rồi, cho nên phản kháng khá yếu ớt. Trong khi đó, Viên Thiết Hà nằm bên cạnh say như chết, cho nên không bị thức tỉnh. Hung thủ để ngăn không cho Lâm Tư la hét, đã dùng tay bịt miệng mũi của Lâm Tư, khiến nàng bị ngộp thở tử vong.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Khi người đó tiến vào, đại khái là vào thời khắc nào?" Lâm Thiên Hổ ngẫm nghĩ: "Dù gì thì tôi cũng nhanh chóng rời khỏi đó theo y, trở về tiệc rượu. Qua một lúc thì tiệc tan, trên đường đi đại khái mất một bửa ăn cơm, về nhà thì nghe tiếng gõ canh tư. Như vậy xem ra người đó tiến vào khoảng giờ tý chánh một khắc, y chỉ ở một lúc, rời khỏi đó đại khái khoảng giờ tý chánh hai khắc."
Cổ đại tính toán thời khắc theo 12 thời thần (canh giờ) một ngày đêm, mỗi thời thần tương đương 2 giờ ở thời hiện đại. Một thời thần chia ra làm hai bộ phận thượng và hạ, phân biệt gọi là mỗ sơ và mỗ chính, mỗi một bộ phẩn chia làm bốn thời khắc, gọi là mỗ sơ mỗ khắc và mỗ chánh mỗ khắc. Lấy giờ tý làm ví dụ, thì giờ tý từ 11 giờ đêm cho tới 1 giờ khuya, cho nên tý sơ là 11 giờ, tý chánh là từ 12 giờ. Như vậy Lâm Thiên Hổ nói tý chánh hai khắc, chính là khoảng 12 giờ rưỡi khuya.
Như vậy, Mạnh Thiên Sở đã nhìn thấy hi vọng phá án. Hiện giờ hắn cần phải tra rõ vào giờ tý chính một khắc đến hai khắc đó, những người hiềm nghi đang làm gì, có người làm chứng hay không.
Có 11 người trong vòng hiềm nghi, chuyện thâu gian thì có thể bài trừ hai vợ chồng họ Viên và họ Lâm. Lâm Thiên Hổ nếu thật sự ở dưới giường thì cũng có thể bài trừ, vậy còn sáu người. Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ, hỏi Lâm Thiên Hổ: "Trương huyện thừa Trương Thỉ, nho học đề cử tư giáo dụ Chu Mặc, Hình phòng tư lại Ôn Minh, Công phòng tư lại Nguyễn Gia Lập, thư lại Trác Tân, Lý Xung Nhân. Trong sáu người này, ngươi nhận thấy ai là kẻ có khả năng gây án nhất? Ngoài ra còn có người nào có thể gây án nữa?"
Lâm Thiên Hổ bấm đốt ngón tay tính toán: "Trác Tân xem ra không thể, hắn hận Lâm Tư quá, hơn nữa hắn từng nói với tôi, trước đây khi hắn cùng Lâm Tư tự định việc chung thân, đã có cơ hội chiếm được thân thể nàng ta, nhưng hắn không làm vậy..."
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, giờ nào việc đó, lúc trước không muốn, bây giờ muốn cũng không chừng. Hơn nữa, trong cơn tức giận, để hả giận giết người cũng là chuyện thường. Nhưng Mạnh Thiên Sở không hề làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Lâm Thiên Hổ, nghe hắn nói tiếp.
Lâm Thiên Hổ tiếp: "Trương huyện thừa và Chu giáo dụ đều không có khả năng, bọn họ đường đường là huyện thừa, giáo dụ, sao có thể làm chuyển bỉ ổi như vậy..."
Mạnh Thiên Sở lại nghĩ, tri nhân tri diện bất tri tâm, Chu giáo dụ hắn không rõ, căn cứ lời Trác Tân nói, tối qua trong tiệc rượu, Trương huyện thừa này lén đi ra ngoài mấy lần, còn thấy từ phía tân phòng hoảng hốt trở về, khẳng định là có làm trò quỷ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]