Phi Yến hai ngày một đêm không ngủ, đã mệt mỏi lắm rồi, nên cứ ngáp liên tục. Hạ Phượng Nghi bảo nàng đi ngủ, cô nàng nhất định không chịu, nói tối nay phải thức canh Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở nghe thế khoái chí: "Em thủ cho ta à? Ha ha, coi em buồn ngủ mệt mỏi như vậy rồi kìa, đến lúc đó chỉ sợ ta thủ cho em thì có... không cần thủ nữa, thời kỳ nguy hiểm nhất đã qua. Đêm nay xem ra không có chuyện gì rồi."
Hạ Phượng Nghi nói: "Xem ra không có chuyện? Lỡ có chuyện rồi sao? Hay để ta thủ cho huynh cho, Phi Yến đi ngủ đi."
Lời này xem ra cũng đúng, xuất huyết nội não có thể chờ đến ngày thứ hai thậm chí ngày thứ ba mới phát giác. Hai ngày đầu là nguy hiểm nhất, do đó hắn cũng hy vọng có người canh giữ bên mình, để tránh khỏi việc chết mà không ai biết.
Phi Yến tiếp tục ngáp dài. Cô bé biết với trạng thái tinh thần của mình hiện giờ thì căn bản không hoàn thành nhiệm vụ canh giữ, nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Hay là như vầy đi, hiện giờ đã đến canh hai, nô tì sẽ ngủ một giấc, đến canh tư nô tì sẽ dậy đổi cho mợ chủ, như vậy có được không?"
Vậy cũng là biện pháp hay, ba người đều gật đầu đồng ý, Phi Yến bây giờ mới che miệng ngáp ra gian ngoài ngủ.
Hạ Phượng Nghi phục thị Mạnh Thiên Sở cửi y phục nằm xuống. Trước giờ đều là Phi Yến hầu hạ cho hắn, đây là lần đầu Hạ Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-danh-su-gia/2221737/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.