Chương trước
Chương sau
"Ha ha," Mạnh Thiên Sở lúc lắc đầu: "Không có ai không phải với ai cả. Vẫn là câu nói trước, dưa chín ép không ngon, nàng không yêu ta, ép lòng làm vợ ta, đi ngược với tâm nguyện của nàng không phải là điều mà ta hy vọng. Do đó, chúng ta vẫn hãy thuận theo tự nhiên đi, nếu như thời gian chúng ta ước định tới rồi mà hai người chúng ta thật lòng yêu đương nhau, sẽ cùng ở với nhau, còn không thì cười mà chia tay nhau cho tốt đẹp. Có thể lời ta nói quá xa xôi, nàng có thể nghe không hiểu, nhưng đó là lời chân thật của ta."

Hạ Phượng Nghi đích xác nghe không hiểu, nữ tử thời cổ đại hầu hết đều phụ thuộc vào nam nhân, thậm chí là công cụ của nam nhân, không có quyền lợi bàn đến cảm tình, càng không có quyền bàn luận hạnh phúc. Họ chỉ có một trách nhiệm duy nhất - trách nhiệm khiến nam nhân hạnh phúc.

Hạ Phượng Nghi có thể coi là loại đặc biệt trong các nữ tử thời cổ đại. Trong điều kiện bất bình đẳng của hai bên, nàng vẫn dùng tiểu chuẩn yêu đương để đề ra và lựa chọn quyết định cho riêng mình. Nàng chọn các ước hẹn ba điều với nam nhân mà nàng không thể không lấy, chính là vì truy cầu hạnh phúc cho riêng mình. Cũng có người có thể nói, nữ tử bị li dị rồi bị gạt qua bên lề xã hội cổ đại thì còn bàn gì đến hạnh phúc, nhưng những người này bỏ qua một vấn đề, là đối với loại nữ tử như Hạ Phượng Nghi, so với việc bị bức bách lấy và sống với một nam nhân mà mình chán ghét, thì chuyện bị bỏ đích xác là sự tình hạnh phúc hơn nhiều.

Hạ Phượng Nghi sở dĩ đồng ý cùng Mạnh Thiên Sở lộng giả thành chân, đích xác là xuất phát từ cảm kích và sự bất đắc dĩ. Cho dù Mạnh Thiên Sở đã vì Hạ gia mà làm rất nhiều chuyện, nhưng những điều này phần lần là chỉ làm tăng gia sự cảm kích trong nàng. Dù gì thì sự chán ghét tích lũy mười mấy năm này đối với Mạnh thiếu gia không phải là chuyện ngày một ngày hai mà rửa sạch.

Hạ Phượng Nghi đứng dậy, bước đến trước mặt Mạnh Thiên Sở, nhỏ nhẹ nói: "Phu quân, ta vừa rồi nói đó là thật lòng. Nếu như chàng không bằng lòng, thì ta cùng Phi Yến ra gian ngoài ngủ tiếp cho xong." Nói xong, nàng từ từ đi ra, đi được mấy bước, lại quay đầu nói: "Bất quản là lúc nào, nếu như... nếu như chàng nguyện ý rồi... tiện thiếp sẽ... đến bên chàng..." nàng cúi đầu, vén rèm ra cửa.

Mạnh Thiên Sở vỗ một chưởng lên đầu mình, lòng hơi hối hận vừa rồi đã quá lý tính. Lên xe trước rồi mua vé có sao đâu? Dù gì thì cũng đã bái thiên bái địa rồi. Cái xe này đã lên ngồi rồi, còn có thể quay lại bến mua vé rồi trở lại xe ngồi được nữa hay sao? Sao mình lại tự tìm cái phiền phức cho mình vậy? Làm cao sang cái gì vậy trời, đầu óc bị ung nước chập mạch rồi hay sao vầy nè?

Phi Yến dậm chân ngồi xuống ghế trước mặt Mạnh Thiên Sở, bực tức nói: "Ê! Thiếu gia, ngài rốt cuộc là làm trò quỷ gì vậy? Trước đó mợ chủ nói với em điều này, nô tì còn mừng rỡ cho ngài rất lâu nữa đó!"

Tự bản thân hối hận oán trách bản thân là một chuyện, nhưng không thể để người khác oán trách tiếc rẻ cho mình! Mạnh Thiên Sở cười cười, nựng gò má của Phi Yến, trêu chọc: "Ta và mợ chủ của các người hòa nhau rồi, vậy em không phải là làm nguyên phối không được rồi hay sao?"

"Hừ...!" Phi Yến hất tay Mạnh Thiên Sở ra: "Người ta sắp bị thiếu gia chọc tức chết rồi đây, ở đó còn có lòng giởn chơi được nữa! Thiếu gia cưới em? Phi Yến cũng chỉ là có hảo cảm với người, sùng bái người, kính ngưỡng người, muốn cả đời hầu hạ người, chứ em còn chưa yêu sống yêu chết người. Người cưới em chẳng phải là phản lại một luận ngữ trường thiên về yêu đương quấn quít luyến ái triền miên bịn rịn gì đó hay sao."

"Cổ linh tinh quái!" Mạnh Thiên Sở cười mắng, "Bổn thiếu gia muốn cưới em, em còn có phần nói năng lên tiếng gì đó hay sao. Mau mau trang điểm thay đồ ngồi ngoan lên hoa kiệu,... mang theo đồ cưới, đem theo muội muội để ta rước về...!"

Phi Yên trừng mắt nhìn hắn: "Nói cái gì thế a! Còn như hát xướng nữa, câu này thiếu gia nên nói với mợ chủ kìa. Mợ chủ là chờ đợi câu này từ người đó." Tiếp theo đó cô ả nhìn lén ra gian ngoài, chồm người tới, khe khẽ bảo: "Thiếu gia, hay là, nô tì ra nói cho mợ chủ là người đáp ứng rồi, để mợ chủ vào đây, nghen?"

Mạnh Thiên Sở vừa nói xong một đạo lý ngút trời, một phần là vì ba bốn lần bị Hạ Phượng Nghi cự tuyệt, lấy làm tức giận cố ý làm cứng, một phần lớn nữa là hắn đích xác có ý nghĩ này. Cưới vợ không phải là một người con gái trông xinh xinh là được, mà còn phải coi tình cảm của hai người phát triển thế nào, có phải là thật lòng yêu nhau hay không, còn phải coi có hợp tính hợp tình hay không, có thuận hòa ở với nhau cả đời hay không. Đương nhiên, đây là tử tưởng của phần lớn thanh niên thời hiện đại, dùng ở xả hội cổ đại này có điểm không hợp thời. Nhưng vừa xuyên việt đến là phải bái đường thành thân rồi, hắn không có lựa chọn nào khác thì thôi, bây giờ đã có cơ hội lựa chọn, thì hắn không thể không nhìn nhận suy nghĩ cho thật kỹ trước khi ra quyết định.

Nhưng, vấn đề đắn đo suy gẫm của hắn hiện giờ có thay đổi đôi chút: là tìm ai để làm nguyên phối của mình, đó là vấn đề trung tâm, vì theo luật, hắn có thể có một vợ chính và nhiều vợ lẻ!

Hạ Phượng Nghi xuất phát từ sự biết ơn mà cam tâm tình nguyện làm chuyện vợ chồng, tuy mọi thứ của nàng đều khiến hắn vừa ý, nhưng động cơ là vậy không khỏi khiến hắn do dự. Dù gì thì đã lâu rồi đã thế, có lạnh lẽo phòng không thêm một đoạn thời gian cũng không sao. Biết đâu đây chỉ là xung động nhất thời của Hạ Phượng Nghi, biết đâu nàng lại sẽ hối hận?

Mạnh Thiên Sở cố gượng cười lắc đầu: "Không cần nữa, nếu như ta suy nghĩ kỹ rồi, sẽ tự nói với mợ chủ các người. Còn em sợ ta một mình cô đơn, thì em đến ngủ chung với ta đi a!"

"Hừ! Thiếu gia ngài cứ đem Phi Yến ra làm trò cười, chứ còn đến lúc thật thì ngài lại co vòi rút cổ."

"Lần này không thụt lui nữa, đến đây đi!" Mạnh Thiên Sở khoa trương chu môi, cười hi hi nhìn Phi Yến.

Phi Yến đỏ hồng mặt nhìn ra gian ngoài, cúi người xuống dùng má của mình chạm vào môi của hắn.

Mạnh Thiên Sở lắc đầu, chỉ vào đôi môi hồng của Phi Yến, lại chỉ vào môi mình.

Phi Yến đỏ mặt cười hi hi: "Em chả! Người nếu mà không đáp ứng mợ chủ, em sẽ không đáp ứng người!"

"Làm gì có tiểu nha hoàn uy hiếp thiếu gia như vậy! Hừ! Coi chừng ta dùng gia pháp trừng trị đó."

"Hi hi, thiếu gia không nỡ đánh Phi Yến đâu!.... không giởn nữa, người thích ngủ một mình thì cứ mặc người, nô tì lấy nước phục thị người tắm rữa nghỉ ngơi đây." Phi Yến nói xong đứng dậy đi thoăn thoát ra ngoài.

Mạnh Thiên Sở nhìn theo bóng lưng yểu điệu của nàng, cảm thấy quả thật là thích cô nàng dữ dội nhanh mồm lẹ tay này.

....

Dưới sự chăm lo săn sóc tận tâm của Tưởng lang trung và Mạnh Thiên Sở, thương thế của Hạ Hồng bảo trì sự ổn định, từ từ bình phục. Chỉ có điều, ở tuổi tác như ông ta thế này, sự tình động tới gân cốt như vậy không nằm chữa trị mấy tháng không thể bình phục hoàn toàn, chỉ còn biết từ từ điều trị mà thôi.

Một buổi chiều mấy ngày hôm sau, Mạnh Thiên Sở, Tả Giai Âm, Hạ Phượng Nghi và Hạ phu nhân đang ngồi nói chuyện với Hạ Hồng trong phòng, thì gác cửa chạy vội vào bẩm báo là có mấy phiên tử của Đon hán muốn gặp Mạnh thiếu gia, hiện tại đang chờ ở phòng khách.

Người trong Hạ gia đều giật bắn người, hiện giờ nghe đến Đôn hán thì đều cả kinh, khó khăn lắm mới bình tĩnh được mấy ngày, chẳng lẽ là xảy ra chuyện nữa?

Mạnh Thiên Sở vội cười an ủi: "Nhạc phụ, nhạc mẫu, không cần lo lắng, để con ra coi."

Tả Giai Âm vội nói: "Ta cũng đi với huynh."

Hai người ra đến nhà ngoài, thấy ở phòng khách có ba phiên tử trang phục Đông hán ngồi rất nghiêm chỉnh, trong đó có một kẻ Mạnh Thiên Sở nhận thức, đó là người hắn nhìn thấy ngoài Tri Vị quán của Tả Giai Âm, bị Tả Giai Âm giáo huấn cho một trận nên thân - chính là Dịch trưởng Tiếu Chấn Bằng. Ngoài ra trên trà kỷ còn có một cái rương nhỏ.

Tiếu dịch trưởng đương nhiên không nhận thức Mạnh Thiên Sở, nhưng nhận ra Tả Giai Âm ở bên cạnh, thần tình có chút bối rối, đứng lên ôm quyền khom người nói: "Ti chức Tiếu Chấn Bằng, xin chào Thiên... Tả cô nương..."

Tả Giai Âm cười cười: "Là ngươi đó à, ngươi đến làm gì? Nghe lén dò được ta ở đây, định đến bắt ta đi à?"

"Không, không, ti chức không dám! Chúng tôi là đến tặng ngài chút ít quà mọn, thuận tiện bái kiến... bái kiến..." Y quay qua nhìn Mạnh Thiên Sở, chần chờ một chút, rồi cười hề hề hỏi: "Xin hỏi vị này có phải là Mạnh sư gia Mạnh công tử của Nhân Hòa huyện không?"

Mạnh Thiên Sở gật đầu: "Chính là bỉ nhân, các vị có chuyện gì không?"

Ba người vừa kinh vừa mừng, đưa mắt nhìn Tả Giai Âm, định nói nhưng không dám.

Mạnh Thiên Sở cười bảo: "Tả thiên sư là hảo bằng hữu của bỉ nhân, mọi thứ không cần phải giấu giếm, có sự tình gì ngươi cứ nói ra đi."

Ba người nghe thế, vội vã quỳ xuống, ôm quyền thưa: "Ti chức tham kiến lĩnh ban đại nhân."

Mạnh Thiên Sở vốn đã đoán được tám chín phần mục đích của chúng: "Các ngươi là người của Đông hán ở Hàng châu phủ?"

Một trung niên mập mạp ôm quyền xá xá: "Ti chức là Hàng châu Đôn hán ti phòng Trần Tinh Bằng. Hai vị này là dịch trưởng Vu Hân Long và Tiếu Chấn Bằng. Chúng tôi vừa nhận được công hàm nhậm mệnh của Đông hán dành cho đại nhân, tiếp đó lại nhận được thư tín của đại nhân, nên mượn cơ hội đưa đồ đến cho đại nhân đến đây ứng thỉnh đại nhân về Hàng châu chủ trì công vụ."

Người của Đông hán đều giỏi về chuyện theo lông mà vuốt ngựa, đã sớm thám thính rõ Mạnh Thiên Sở được Ôn Tuyền Ôn công công tự thân nhậm mệnh, cái hậu đài này không phải tầm thường, cho nên ba người Trần Tinh Bằng này liền mượn cơ hội vận chuyển nha phiến cho Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm đến đây để vuốt mông ngựa.

Có người vuốt mông ngựa đương nhiên là một chuyện vô cùng cao hứng, Mạnh Thiên Sở cho chúng ngồi xong, liền hỏi về tình hình của Đông hán ở Hàng châu, biết ở đó có năm vị ti phòng của Đông hán, ngoài ra còn có 15 dịch trưởng, 200 đông hán phiên dịch. Xem ra bản thân hắn có thể nói là có một đội minh cường mã tráng rồi!

Mạnh Thiên Sở mở cái rương đã phong kín ra, quả nhiên là một rương đầy dược hoàn nha phiến, liền cho Tả Giai Âm thu lấy, phân một nửa tiến cống hoàng thượng, còn một nửa để dành cho hắn dùng luyện ra heroin để tặng cho thái giám Ôn Tuyền.

Đêm hôm đó, ba người Trần Tinh Bằng tìm một tửu lâu hào hoa, thỉnh mời Mạnh Thiên Sở. Mạnh Thiên Sở vốn muốn Tả Giai Âm đi theo, nhưng đây là cuộc tụ họp của Đôn hán, Tả Giai Âm sống chết gì cũng không muốn đi, hắn chẳng còn biện pháp nào.

Cực khổ liên tục bấy lâu nay, một giọt rượu cũng không đụng vào, lần này cuối cùng cũng có được cơ hội, cho nên tiệc rượu uống tới khuya, Mạnh Thiên Sở mới say chếnh choáng được đưa về, ngoài ra còn ôm theo một bao bạc lớn, đó là lễ ra mắt của ba người.

Mấy ngày sau, ba người này ngày nào cũng chạy tới Hạ phủ làm tùy tùng của Mạnh Thiên Sở. Bọn họ biết Mạnh Thiên Sở là mật thám của Đông hán, thân phận không tiện để lộ ra ngoài, nên ba người thay đồ thường đến, Mạnh Thiên Sở giới thiệu với Hạ gia là họ là bằng hữu hắn quen ở Hàng châu. Hạ Hồng, Hạ phu nhân và Hạ Phượng Nghi cùng mọi người thấy thái độ của 3 kẻ mới đến không có vẻ là bằng hữu, mà giống tùy tùng hơn, lúc nào cũng cung kính, nên trong lòng hơi thắc mắc khó hiểu, nhưng không tiện hỏi nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.