Phi Yến tưởng tượng con thỏ trắng đầy máu nằm dưới đất co giật mà không chết, giật nảy mình sởn gai óc, cố cười nói: "Hay là... hay là thiếu gia đánh bắt đi, em với mợ ở đây chờ..."
Mạnh Thiên Sở cười khổ: "Thôi được, vận là nghĩ biện pháp bắt cá, ta không nghĩ là không bắt được con nào!" Hắn lại cầm cây mâu gỗ xuống biển trở lại.
Chính vào lúc này, trên trời không chợt nghe mấy tiếng kêu trầm trầm. Ba người ngẩn đầu nhìn, thấy giữa không trung có một con diều hâu đang bay vòng vòng.
Phi Yến nhìn nhìn, đột nhiên khẩn trương nói: "Thiếu gia, mợ, hai người nhìn kìa, con thương ưng đó dường như màu trắng."
"...Đúng vậy!" Giọng Hạ Phượng Nghi hơi run.
Mạnh Thiên Sở cảm thấy hơi kỳ, rồi lập tức nhớ lại thuyền lão đại ở trên thuyền lớn đã từng kể về truyền thuyết cổ quái kia, trong lòng không khỏi rúng động. Chim ưng màu trắng không có gì là lạ, chẳng qua là trong quá trình sinh sống bị hiện tượng dị hóa vậy thôi. Chỉ có điều khi liên hệ tới truyền thuyết khủng bố kia, nó khiến người ta sửng cả tóc gáy.
Con ưng bay lượng trên núi một hồi, đột nhiên xà xuống cực nhanh, phóng về một đám cỏ xanh. Chốc lát sau, nó lại vỗ cánh bay lên.
"Thỏ! Con ưng đó bắt được một con thỏ rồi!" Phi Yến chỉ vào trời không reo lên.
Quả nhiên, dưới móng vuốt nhọn hoắc của chim ưng, một con thỏ xám đang co giật giãy giụa, nhưng không thể nào tránh thoát sự khống chế cực chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-danh-su-gia/2221617/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.