Mạnh Thiên Sở nói: "Hãy đứng lên nói chuyện, các ngươi làm sao đến đây được?"
Mọi người bấy giờ mới đứng lên, kể về chuyện mà họ đã kinh qua.
Thì ra, khi cột buồm chính của đại thuyền bị cuồng phong thổi gãy, cùng lúc đó, các phiên tử trên thuyền và thuyền lão đại đều bị sóng gió cuốn đi chung với cột buồm xuống biển. Vu Hân Long trên buồm, và những phiên tử ở gần cột buồm có võ công cao cường cùng thuyền lão đại đều may mắn chụp ôm lấy cột buồm và dây buộc, tiếp đó bám chắc vào nhau lên cột buồm. Còn lại gần 40 phiên tử, thuyền phu đều rơi vào trong biển bị dìm chết.
Dây buộc buồm trên cột bị cuồng phong cùng sóng biển giựt đứt, cho nên buồm và cột sau đó phân li. Buồm và thanh ngang trôi đến hải đảo này, còn Tiếu Chấn Bằng và mọi người ôm chụp cột buồm chủ do vô cùng lớn, không dễ chìm, hơn nữa những kẻ đi chung đều có võ công cao cường, nên mới thoát khỏi gió bão. Cho dù như thế, cũng không ít thuyền phu và phiên tử bám vào cột buồm bị sóng gió đánh tụt tay, cuốn đi dìm chết trong biển.
Sau khi sóng gió qua đi, cột buồm thuận theo dòng nước trôi. Và trên đó chỉ còn có dịch trưởng Vu Hân Long, Tiếu Chấn Bằng, phiên tử Tô Văn, Thái Thanh Xung, Từ Tiểu Bân, Phương Lãng, Vương Kim Hoa, và một nữ phiên tử Chương Dật Lôi cùng thuyền lão đại, tổng cộng có chín người còn sống.
Ở trên biển mấy ngày, do dòng biển trôi theo những phương hướng khác nhau, bọn họ đã may mắn tránh được trường gió bão còn lớn hơn vốn là trận bão mà ba người Mạnh Thiên Sở gặp hôm trước. Họ chỉ gặp phải nhưng trận mưa nhỏ, do đó không đến nổi khát chết. Còn có vài phiên tử chưa mất đao kiếm, nên họ dùng đao kiếm đâm chém những con cá bơi qua, ăn sống. Cứ như thế, họ thuận theo dòn gnước cuối cùng lên đảo này. Vừa lên đảo tìm được những vũng nước uống, chuẩn bị tham tra tòa cô đảo thì họ đã bị Mạnh Thiên Sở và hai nàng nhìn thấy từ trên đỉnh.
Hỏi xong sự tình đã kinh qua, Mạnh Thiên Sở cũng đơn giản nói về quá trình ba người phiêu lưu đến tòa cô đảo này, rồi đem chuyện phát hiện thi thể nữ phiên tử Lưu Liên rồi mai táng nàng ta ở một gò nhỏ cạnh biển nói lại.
Tiếu Chấn Bằng khom người nói: "Lĩnh ban đại nhân tự thân mai táng di hài của thuộc hạ, sự quyến cố và quan hoài đối với thuộc hạ khiến chúng tôi cảm kích vô cùng. Lĩnh ban đại nhân đãi chúng tôi như cha mẹ ruột vậy!"
Chúng phiên tử đều khom người biểu kỳ cảm tạ, trên mặt hiện ra thần tình vô cùng cảm động.
Tiếu Chấn Bằng nhìn bọn Mạnh Thiên Sở mặc y phục bằng vải bố giống nhau, và lại là dùng vải buồm khâu may ra, vội cởi y bào của mình cho Mạnh Thiên Sở mặc, lại mệnh lệnh cho nữ phiên tử Chương Dật Lôi cởi áo quần cho Hạ Phượng Nghi thay. Mạnh Thiên Sở và Hạ Phượng Nghi đương nhiên cự tuyệt.
Y phục làm bằng cánh buồm này tuy bằng thứ vải bố quá cứng, mặc không thoải mái lắ, nhưng đây là y phục đầu tiên Hạ Phượng Nghi làm cho Mạnh Thiên Sở, đương nhiên hắn không nỡ đổi với Tiếu Chấn Bằng. Còn Hạ Phượng Nghi thì không thích mặc áo quần của người khác.
Tiếu Chấn Bằng lại thấy ba người Mạnh Thiên Sở đi chân không, vội cởi hài cho hắn, bảo nữ phiên tử Chương Dật Lôi cởi hài đưa cho Hạ Phượng Nghi, bảo nam phiên tử Phương Lãng cởi hài cho Phi Yến.
Đối với sự dụ hoặc của giày, Hạ Phượng Nghi đề kháng không nổi. Một là giày không giống với y phục là vật thiếp thân. Hai lại Hạ Phượng Nghi là con nhà quan hoạn, bình thường được cưng chiều quen, chưa bao giờ để chân trần đi trên cỏ đất hay đá, do đó hiện giờ rất đau chân. Trong khi đó, các nam nữ phiên tử này đều có võ công, mang hay không mang hài cũng chẳng sao. Do đó, Mạnh Thiên Sở mang hài của Tiếu Chấn Bằng xong, bảo Hạ phượng Nghi cũng mang. Nàng đồng ý, cảm ơn xong rồi tiếp lấy hài của Chương Dật Lội mang vào, to nhỏ vừa cả. Phi Yến tiếp lấy giày của Phương Lãng, nhờ người này nhỏ con nên cũng vừa.
Tiếu Chấn Bằng vuốt mông ngựa tự cởi giày cho Mạnh Thiên Sở mang, nhưng thủ hạ của y là Thái Thanh Xung vội cởi giày đưa lại cho thượng cấp mang vào.
Phiên tử Từ Tiểu Bân thấy Chương Dật Lôi là cô gái mà để lộ chân không tiện, cởi giày của mình đưa cho. Chương Dật Lôi lắc đầu không tiếp, Từ Tiểu Bân cười gượng mang lại giày.
Phi Yến chạy về sơn động mang số cá chưa ăn hết đến, mấy người chia nhau ăn, chỉ cảm thấy đủ lót dạ. Có người trên đầu chưa mất trâm, liền đi tìm gỗ học theo cách của Mạnh Thiên Sở chế trường mâu bắt cá.
Có nhiều người, Mạnh Thiên Sở và hai nàng nhẹ nhõm hẳn. Phi Yến mổ bụng rửa cá cắt ra, nướng cho mọi người ăn.
Ăn no xong, từng người ngồi trên bãi biển, thương lượng xem tiếp theo nên làm thế nào.
Thuyền lão đại nói: "Trên hải đảo này có rất nhiều cây cối, chúng ta cũng có đao kiếm, chỉ là không có cưa, chỉ còn cánh dùng một thanh kiếm cải tạo thành lưỡi cưa đơn giản dùng tạ,. Chúng ta cần bỏ thời gian làm một con thuyền, đi thuyền tìm đường trở về. Nơi này cách bờ biển không xa, mang theo chút thực vật và nước, mấy ngày là có thể trở về lục địa."
Mọi người nghe xong đều cao hứng, thuyền lão đại xuất thân là nghề đóng thuyền, đối với cách tạo thuyền thế nào rất rành. Trong khi đó ông ta cũng đi biển rành nghề, do ông ta chỉ huy, nhất định sẽ tạo được một con thuyền.
Mạnh Thiên Sở lập tức hạ lệnh động thủ tạo thuyền. Hắn vốn định tham gia, nhưng Tiếu Chấn Bằng và Vu Hân Long vô luận thế nào cũng không đáp ứng, chỉ để hắn ngồi chỉ huy.
Mạnh Thiên Sở đối với việc tạo thuyền một khiếu không thông, nói chỉ huy chẳng qua chỉ là một câu khách khí. Hắn là trưởng quan, những người này nào dám để cho hắn tự tay động thủ chứ.
Những đông hán phiên tử này người có võ công, đặc biệt là Vu Hân Long và Phương Lãng,Vương Kim Hoa, Từ Tiểu Bân, Tô Văn. Những kẻ này võ công đều giỏi, Vu Hân Long thậm chí võ công còn cao hơn những người kia một bậc. Một thân y có ngoại gia hoành luyện công phu có thể chặt vỡ bia đá, khi đi chặt cây thì dễ dàng như chặt đậu hủ vậy, chỉ vài nhát là đứt một cây. Người khác thì vác một cây, y một mình vác hai cây.
Thấy Vu Hân Long và các phiên tử dũng mãnh như vậy, mạnh Thiên Sở cảm thấy mình không cần phải đi chặt cây chẻ gỗ gì nữa, quyết định đi bắt cá, rồi mang lên cho Phi Yến nước chuẩn bị thức ăn cho mọi người.
Nếu như đi biển cần đến mấy ngày, thì nhất định phải chuẩn bị nước ngọt. Hiện giờ đất nhiều nước, và nhở các xương làm đồ gốm sứ ở cổ đại nhiều, đường lớn đường nhỏ gì cũng có, không thấy thịt heo cũng thấy heo chạy, cho nên các phiên tử được phân ra do nữ phiên tử Chương Dật Lôi phụ trách chế tác đồ đất xét đem nung. Hạ Phượng Nghi cũng không chịu nhàn, giúp họ một tay.
Chỉ dụng không đến một thời thần, Vu Hân Long cùng mọi người đã chém đủ số gỗ cần dùng. Đến lúc này thì thuyền lão đại đã đem hai thanh kiếm mỏng cải tạo thành cái cửa đơn giản, tuy không thuận tay nhưng cũng có thể miễn cưỡng dùng.
Sau đó, Vu Hân Long cùng mọi người theo yêu cầu của thuyền lão đại, đem các cây gỗ cưa thành những mãnh ván. Điều này tuy mất thời gian, nhưng dưới sự đồng tâm hiệp lực của những phiên tử có võ công, thì đến tối, họ đã cưa những tấm ván gỗ cần đóng thuyền.
Trời tối, Tiếu Chấn Bằng an bài đốt lửa ở bờ biển. Các phiên tử và thuyền lão đại ngủ ở cạnh đống lửa, Mạnh Thiên Sở, Hạ Phượng Nghi, Phu Yến y cũ trở về sơng động ngủ. Vu Hân Long dẫn theo hai phiên tử có võ công cao cường đến ngũ bên ngoài động đảm nhiệm cảnh giới.
Sáng hôm sau, thuyền lão đại bắt đầu tạo thuyền. Loại kỹ thuật này cần khéo tay, không phải nhiều người là được. Do đó, Mạnh Thiên Sở lệnh cho phiên tử Từ Tiểu Bân phụ giúp thuyền lão đại, còn những người khác chia ra do Vu Hân Long và Tiếu Chấn Bằng dẫn đầu phân biệt đi lên đảo săn bắt, hái quả dại, chuẩn bị thực vật đi biển. Đồ ăn và nước ngọt cần chuẩn bị nhiều một chút, vì dù sao họ cũng có tới mười một người.
Đến trưa, Tiếu Chấn Bằng dẫn đầu đội về trước, chỉ đánh được vài con thỏ và một con rắn. Tòa cô đảo này quá nhỏ, không có động vật to lớn gì, đừng nói chi là hổ hay mãnh thú nào.
Nhưng Vu Hân Long vẫn mãi chưa chịu về. Đến trời gần tối mới thấy phiên tử Tô Văn theo Vu Hân Long săn bắn chạy trở về, thở hồng học bấm báo với Mạnh Thiên Sở: "Đại nhân, Phương lãng huynh đệ của chúng tôi không thấy đâu nữa, Vu dịch trưởng đang dẫn huynh đệ đi tìm kiếm khắp nơi."
Mọi người đều cả kinh. Mạnh Thiên Sở vội hỏi: "Chuyện là thế nào?"
"Chúng tôi lên núi, Vu dịch trưởng nói trên núi không có động vật nào lớn, mọi người chia ra tìm, coi xem có thể đánh được con thỏ nào không. Nói là hai thời thần sau phải tập trung, mọi người phân ra, đến thời gian tập hợp thì tôi đến trước nhất, lát sau Vu dịch trưởng cũng tới. Nhưng chúng tôi chờ cả hơn nữa canh giờ, không thấy Phương Lãng về, dịch trưởng liền bảo tôi đi bẩm báo đại nhân, còn dịch trưởng đi tìm rồi."
Mạnh thiên Sở nhíu mày: "Tiểu đảo này không lớn, trừ chỗ núi nhỏ chúng ta ngụ ra, không có vách núi gì cheo leo, địa thế bằng phẳng, không thể có chuyện té núi được."
Nữ phiên tử Chương Dật Lôi nói: "Hắn có khi nào là quá mệt rồi năm trong đám cỏ bụi ngủ không?"
Đúng a, trong Tây Du Ký, Trư Bát Giới chẳng phải là hay đi ngủ lén trong đám cỏ cay bụi gì đó hay sao? Chỉ có điều, Mạnh Thiên Sở có một dự cảm không hay. Những phiên tử này rất khác Trư Bát Giới, đặc biệt là đám người được tuyển chọn ra đi bảo hộ hắn trong chuyến đi ra biển này. Họ đều là những tinh anh lựa chọn rất kỹ. Hơn nữa đầu lĩnh của Đông hán không phải là Đường Tăng mặt thiện lòng nhân từ. Hơn nữa, thân họ đang còn ở trong hiểm cảnh, không ai dám ngủ lén trong thời khắc như thế này. Phương Lãng cả nửa thời thần không quay lại, rất có thể là đã xảy ra chuyện rồi.
Mạnh Thiên Sở lập tức hạ lệnh cho Tiếu Chấn Bằng dẫn theo các phiên tử cùng đi trợ giúp tìm kiếm.
Một lúc sau, dịch trưởng Tiếu Chấn Bằng mang theo hai phiên tử chạy trở về báo, nói đã phát hiện phiên tử Phương Lãng, chỉ có điều đã chết rồi, trên đầu có một vết thương, huyết đã khô, không biết vì sao mà chết.
Mạnh Thiên Sở vô cùng cả kinh, chẳng lẽ trên tiểu đảo này có địch nhân tiềm phục? Hắn không dám cho Hạ Phượng Nghi và Phi Yến rời khỏi mình, dẫn họ cùng đi theo Tiếu Chấn Bằng và mọi người đến hiện trường xảy ra án mạng.
Hiện trường là một bãi cỏ rộng xanh rì, thi thể là do phiên tử Từ Tiểu Bân tìm thấy, nằm trong lùm bụi ở giữa.
Vu Hân Long cùng mọi người là tay sành sỏi về trinh tra của Đông Xưởng, tuy họ phần lớn là dựa vào theo gió mà bắt ảnh, thậm chí tự không thành có đổ oan cho người, nhưng ít nhiều gì cũng biết sự trọng yếu của việc bảo hộ hiện trường.
Mạnh Thiên Sở đưa mắt nhìn thi thể trong đám cỏ bụi ở xa xa, không gấp đến xem, mà hỏi phiên tử Từ Tiểu Bân: "Ngươi hãy nói quá trình kinh qua khi phát hiện thi thể xem."
Từ Tiểu Bân khom người thưa: "Tiểu nhân theo hai vị dịch trưởng tìm kiếm Phương Lãng huynh đệ, và dịch trưởng đã cho mọi người phân tán tìm kiếm theo hình rẻ quạt, chỉ phái tiểu nhân phụ trách khu này. Tiểu nhân tìm đến đây thì phát hiện trong đám có cỏ người nằm, tử tế quan sát thì thấy y phục chính là của Phương Lãng, gọi hai tiếng nhưng hắn không đáp. Têểu nhân bước tới xem xét, mới phát hiện hắn đã chết rồi. Tiểu nhận lập tức gọi các huynh đệ ở gần, sau đó dịch trưởng cũng đến."
Mạnh Thiên Sở quét mắt nhìn hết mọi người: "Trừ Từ Tiểu Bân, còn có ai đã đến cạnh thi thể?"
Vu Hân Long khom người thưa: "Ti chức có kiểm tra qua thi thể, trừ ra không có ai đến gần cả, chỉ đứng ở xa nhìn."
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, quan sát trước tình hình dưới chân, cẩn thận tránh những chỗ có thể để lại dấu vết, tiếp cận thi thể.
Xung quanh thi thể là khối đất nhão dính và một số cây bụi thấp lùn. Hình trạng của thi thể là nằm sấp, mặt úp xuống đất bùn, hai tay đưa ra trước, chân trái hơi cong, chân sau thẳng, tư thế từ sau nhìn tới thấy y phục vẫn hoàn chỉnh, chẳng có ngoại thương rõ rệt, cũng không có dấu vết đánh đấu.
Mạnh Thiên Sở quan sát thi thể hết một lượt, đột nhiên phát hiện trong lòng bàn tay phải của người chết có cầm một thứ có cọng dây màu đen thòng lộ ra ngoài.
Mạnh Thiên Sở cầm lấy dây, khẽ kéo khối đó ra từ tay của người chết, đưa lên xem, lập tức giật nãy mình - không ngờ đó là khối thẻ bài Đông hán của thây nữ chết trôi Lưu Liên đã được chôn!
Hắn rõ ràng đã đem khối thẻ bài này treo lên nhánh cây cắm trước mộ, sao lại xuất hiện trong lòng bàn tay của người chết ở đây?
Chẳng lẽ trên thế giới này có quỷ thật sao? Không thể nào, là một pháp y, hắn chưa bao giờ tin vào thuyết có quỷ có thần. Trong này nhất định có nguyên nhân, chỉ có điều là nguyên nhân vẫn còn chưa bị người nhận thức ra, và người ta thường tự cho những thứ mà mình không nhận thức quy về quỷ thần một cách rất không tự giác. Sau đó, người đời sau thêm muối thêm dầu, cho nên sau này mới có rất nhiều truyền thuyết về thần quái.
Nhưng trong chuyện này nguyên nhân là vì đâu? Hắn đã đem chuyện chôn Lưu Liên ở dưới ngọn đồi nhỏ gần biển nói cho chúng phiên tử biết, cho nên có khả năng là Phượng Lãng đã đi ngang qua mộ của Lưu Liên, lấy thẻ bài này làm vật kỷ niệm hoặc đem về trả lại cho người nhà của Lưu Liên. Và cũng có thể, nếu như hung thủ là kẻ ở trong đám thủ hạ của hắn ở đây, thì có khả năng là hung thủ cố làm cho kỳ ảo, đem khối thẻ bài bỏ vào trong tay người chết, toan tính đem vụ mưu sát chuyển sang là một vụ quỷ sát hại người.
Đương nhiên, nếu như trên đảo còn có người khác, thậm chí là địch nhân, thì cũng có khả năng là bọn họ làm, còn về mục đích thế nào thì không thể rõ.
Mạnh Thiên Sở kéo dây cột thẻ bài đưa lên ánh dương quang nhìn từ nhiều góc độ, toan tính tìm thấy dấu tay, nhưng đáng tiếc là không thể phát hiện. Rương pháp y của hắn không được mang theo (rất may là không mang, nếu không có thể là bị mất trong hai trận cuồng phong sóng lớn vừa rồi). Không có bàn chảy lấy dấu tay, không thể lấy dấu vân tay tiến hành so sánh, hắn chỉ còn cách bỏ thẻ bài vào trong lòng.
Tiếp đó, hắn bắt đầu kiểm tra thi thể, lật thi thể qua, ở phía chính diện không phát hiện ngoại thương rõ ràng gì. Mũi thi thể đã bị đất ép bằng, miệng mũi đều đầy bùn đất. Kiểm tra vòm miệng và trong lổ mũi, không phát hiện đất bùn, chỉ ở mũi có một lượng máu chảy rất ít, từ đó phán đoán người chết trước khi ngã xuống đất hay là cùng lúc ngã xuống đất thì đã khí tuyệt thân vong. Cho nên, tuy miệng mũi bị bùn đất bịt kín, do không hô hấp, cho nên đường mũi không có bùn đất được hít vào.
Vết thương trí mệnh là ở phần đầu, là vết thương hình tam giác, chỉ to bằng ngón cái, xương sọ bị vỡ thủng, vết thủng chỉnh tề, chung quanh vết thương có máu và một ít não tương màu trắng. Hắn dùng nhánh cây xem xét vết thương, phát hiện vết thương ăn sâu vào não hai thốn có dự, phần não chất bị khuyết tổn một phần.
Nguyên nhân dẫn tới cái chết là ngoại thương gây thủng não vỡ sọ.
Khi cởi quần áo ngoài kiểm tra, hắn phát hiện thi ban nằm ở phần mặt, ngực và đùi, phía trước cánh tay, so với tư thế nằm sấp phì hợp, từ đó sơ bộ phán đoán là thi thể chưa bị di động qua. Thi cương đã xuất hiện, có tính hướng xuống và ở quai hàm, cổ, vai. Kết hợp nhiệt độ thi thể, thi ban và thi cương, phán đoán thời gian tử vong khoảng hai canh giờ (khoảng 4 tiếng đồng hồ).
Trí mệnh thương ở phần đầu của người chết là vết thương do vật bén tạo ra. Chỗ thương tích này có thể dẫn tới người chết tức thì. Ở vết thương và chung quanh thi thể không phát hiện hung khí, từ đó sơ bộ bài trừ khả năng tự sát. Từ chuyện người chết nằm ở nơi thông thoáng, xung quang không có vật có thể gây thương tích như vầy, có thể bài trừ khả năng chết do rủi ro bất ngờ, từ đây chỉ còn sơ bộ nhận định là một vụ giết người.
Nếu là bị người giết thì trong trường hợp này rất kỳ quái. Thứ nhất, vết thương trên đầu của người chết có hình tam giác. Loại hung khí này rất quái dị, không phải đao kiếm bình thường, có chút giống với đao găm hình lăng, nhưng rõ ràng là có sự sai biệt, vì đao găm tam giác đâm ra tạo thành vết thương hình tam giác nhưng lại có cạnh đều, trong khi đó vết thương này một bên là hình cong hướng vào trong, hai bên còn lại là hình cong hướng ra ngoài. Điểm này so với đặc trưng của đao găm tam giác hoàn toàn không phù hợp. Thứ hai, não của người chết bị khuyết tổn một phần, dường như bị moi đi, đây rất cuộc là loại hung khí gì mà có thể hút não tương trong vết thương đi vậy?
Mạnh Thiên Sở lại tử tế kiểm tra xung quanh thi thể. Do hai ngày trước có mưa lớn, cho nên vùng này tích nước hơi nhiều. Sau hai ngày nắng nóng, nó chỉ hơi khô, người đạp bước lên trên có thể lưu lại dấu chân rất rõ.
Xung quanh thi thể phát hiện ba loại dấu chân, một là của người chết, từ tây hương đông, đến vị trí thi thể ngã xuống thì dừng, hiển nhiên là người chết trong quá trình hành tẩu đã bị giết. Hai loại dấu giày nữa kinh qua so sánh, chính là của Từ Tiểu Bân phát hiện ra thi thể trước nhất và của dịch trưởng Vu Hân Long. Trừ điều này ra, phương viện mấy trượng không phát hiện có dấu chân nào khác.
Như vậy thì kỳ quái rồi! Tuy là phiên tử Từ Tiểu Bân phát hiện thi thể, nhưng phát hiện lúc đó người chết đã chết được bốn giờ, trong khi đó Tử Tiểu Bân suốt cả ngày phụ thuyền lão đại đóng thuyền ở trên bãi biển, không rời khỏi nơi này, do đó không có khả năng hắn là giặc rồi hô bắt giặc.
Vậy người hiềm nghi phạm tội chỉ còn lại Vu Hân Long.
Tiếu Chấn Bằng một thanh ra lệnh, mấy phiên tử chia nhau rút binh khí vây Vu Hân Long đoàn đoàn.
Vu Hân Long chẳng hề đề kháng, cứ một mực kêu oan, nói hai thời thần trước (4 giờ) y đang săn bắn ở đầu bên kia, căn bản không đến vùng này, cho đến khi Từ Tiểu Bân la hét phát hiện thi thể xong, mới nghe tin chạy tới.
Tiếu Chấn Bằng cười lạnh: "Lĩnh ban đại nhân nói rồi, tra xét dấu chân ở hiện trường chỉ có của ngươi và Từ Tiểu Bân. Từ Tiểu Bân nhất mực ở bờ biển, không phải ngươi giết Phương Lãng thì còn ai vào đây?"
"Hài ấn đó là chúng ta vừa đến đây, ta đến kiểm tra thi thể lưu lại."
"Hắc hắc, chúng ta cùng đến nơi này, mọi người nghe Từ Tiểu Bân nói Phương Lãng đã chết rồi, vì bảo hộ hiện trường nên không lên, duy chỉ có ngươi chạy lên định kiểm tra coi chết hay chưa, rõ ràng là ngươi cố ý muốn làm loạn hiện trường, che giấu vết chân giết người trước đó còn để lại!"
"Ta không có! Ngươi đừng ngậm máu phun người!"
....
Mạnh Thiên Sở quan sát kỹ hiện trường và vết chân của Vu Hân Long xong, nói: "Hai ngươi đừng tranh võ mồm nữa, Vu dịch trưởng nói đúng đó, người không phải do y giết. Thu lại đao kiếm hết đi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]