Mạnh Thiên sở liền đem tình hình điều tra vào ban ngày kể hết lại cho Tịch cô nương đó nghe. Tịch cô nương nghe xong, không hiểu vì sao khóe mắt lại ứa lệ. Mạnh Thiên Sở không dám hỏi, chỉ đành ngồi đó uống trà.
Tịch cô nương đứng dậy, bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài cửa, chẳng nói một câu nào. Hai người cứ trầm mặc như thế. Lát sau, Tịch cô nương quay lại, u sầu nói: "Ta vốn định ngày mai nhất định phái đi, nhưng hiện giờ nha đầu đó còn chưa có ý quay về, ta thật không biết có nên đi hay là không."
Mạnh Thiên Sở phát hiện mắt ả ta còn có chút lệ, thầm nghĩ cô ả chủ nhân này bình thường hung hãn như thế, không ngờ đối với người hầu của mình lại có cảm tình như vậy. Nghe nàng ta nói thế, hắn không tiện nói gì hơn, chỉ đành đưa mắt nhìn không tiếp lời.
Tịch cô nương ngồi xuống ghế, thở dài một hơi, tự ngôn tự ngữ: "Ta chỉ nói có một câu mà em nó đã tức giận thành như vậy, cả ngày không chịu quay về, quả thật là ngày thường chiều riết đâm hư."
"Có thể hỏi Tịch cô nương một câu không, cô nói gì với cô ta vậy?" Mạnh Thiên Sở cẩn thận hỏi.
"Ai, em nó và ta đã ở cùng nhau tới bốn năm rồi. Năm ấy cha ta đưa cô ấy về nhà, từ đó cho cô ấy làm bạn chơi với ta. Ta lớn hơn cô ấy hai tuổi, bình thường coi như muội muội. Tình cảm của chúng ta rất tốt, đại khái là như thế. Cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-danh-su-gia/2221557/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.