Chương trước
Chương sau
Trung niên kia ra vẻ rất sợ hãi, nhìn phải nhìn trái, dùng tay che miệng của nam tử đó, "Con điên rồi à, con không biết tai vách mạch rừng hay sao? Đã nói với còn rồi, nha đầu đó đã chết rồi, con sau này có tiền đồ rộng mở đang chờ đợi. Con nhỏ đó chỉ là một nha hoàn, con còn nhớ nó để làm gì? Con chẳng lẽ không nhìn ra tâm ý của tiểu thư đối với con hay sao? Nó chết rồi thì hay quá, nó còn sống ngày nào thì ta còn lo ngày ấy! Con sao không để cho kẻ làm cha như ta yên lòng một chút chứ?"

Nam tử đó nghe lời này xong, nước mắt chợt trào ra: "Nàng đã nói với ta rồi, nàng nói rồi, sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau, nàng nói rằng muốn cùng ta ngắm tịch dương, nhìn mặt trời mọc, nhìn hài tử của chúng ta lớn lên, nhìn tóc của chúng ta bắt đầu bạc, chứng kiến chúng ta ai mau già hơn ai. Tất cả điều này đều là nàng nói, nhưng mà nàng sao nói đi là đi như thế chứ?"

Nam tử đó đột nhiên đứng dậy, quay người lại túm lấy cổ áo của cha mình: "Tôi biết là ông giết cô ấy, đúng không? Ông đã từng nói qua muốn cho cô ấy chết, đúng thế không? Ông sao có thể để cô ấy chết như vậy chứ? Ông làm vậy chẳng phải là quá âm độc hay sao?"

Trung niêm nam nhân đó phát hiện ba người Mạnh Thiên Sở đang nhìn họ như nhìn quái vậy, vội vã cảnh giác đỡ nam tử dậy. Hai người đi ra ngoài cửa, khi ra cửa còn quẳng cho bọn tiểu nhị mấy miếng bạc vụn.

Nhìn bọn họ bỏ đi, Mộ Dung Huýnh Tuyết thở dài, ngồi xuống ngẩnn ngơ.

"Quýnh Tuyết, lại nghĩ gì đó?" Mạnh Thiên Sở hỏi.

"Nghĩ đến nam tử Tô Viêm đó, nhớ lại mấy lời y vừa nói."

"Nữ nhân các người đều thích nghe lời ngon ngọt của nam nhân, mấy lời này là những thứ mà nữ nhân các người thích nghe nhất."

"Nhưng vấn đề là nam nhân đó vừa nói rõ rằng những lời đó là do nữ tử tên Liên Nhi nói với gã. Tôi cảm giác cảm tình của họ xem ra rất tốt."

"Nhưng mà, cha của hắn ngược lại rất hi vọng ả Liên Nhi đó chết đi." Vương Dịch xen lời.

"Xem ra bữa ăn này chúng ta không ăn ngon rồi, chúng ta bây giờ đi khiến cho hai người kia tỉnh rượu." Mạnh Thiên Sở nói xong đứng dậy, Mộ Dung Huýnh Tuyết và Vương Dịch đành phải theo sau.

Mạnh Thiên Sở và hai người đến khách sạn của Tịch cô nương. Hai người kia xem ra đã về phòng trước. Tiểu nhị vừa thấy bọn Mạnh Thiên Sở đến, vội vã tươi cười bước ra đón.
"Sư gia, trễ vậy có chuyện gì không?"

"Tịch cô nương đến từ kinh thành đó ở phòng nào, chúng ta tìm cô ta có chút chuyện."

"Cô ta và mấy người vừa ra ngoài, hiện giờ vẫn chưa về." Tiểu nhị đó mỉm cười đáp.

"Ra ngoài rồi? Vậy một già một trẻ theo cô ta chẳng phải là mới về rồi hay sao?" Vương Dịch hỏi.

"Hai người đó đích xác là đã quay về, nhưng mà bọn họ không đi chung với Tịch cô nương."

"Vậy Tịch cô nương đi đâu rồi, ngươi có biết hay không?"

"Lúc bọn họ ra ngoài, một thiếp thân thị vệ cạnh Tịch cô nương đến hỏi chưởng quỹ của chúng tôi Thúy Vân sơn trang ở đâu, e rằng là đến đó chăng?"

Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ những người này sao lại đến Thúy Vân sơn trang làm chi? Vậy Liên Nhi khi còn sống đến tìm Thúy Vân sơn trang, vậy hiện tại Tịch cô nương cũng đến đó làm cái gì?

"Vậy sư gia, ngài xem là chúng ta có đuổi theo họ không? Hay là lên phòng tìm hai cha con nhà đó?" Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi.

"Tiểu nhị, ngươi ở đây còn cái gì ăn không? Chúng ta hiện giờ đói quá, tùy tiến cấp cho chúng ta điểm gì đó ăn đi." Mạnh Thiên Sở nói vậy, tiểu nhị vội vã đáp ứng ngay, 'Dạ có, vốn là chuẩn bị làm món ăn đêm cho Tịch tiểu thu, đã sắp làm xong rồi thì cô ta nói muốn đi, do đó hiện giờ đã xong còn đó. Chúng tôi lập tức dọn lên cho ngài."

"Là món gì, ngon không?"

"Đều là những món nho nhỏ của Tây Hồ chúng ta, là món cá hấp sôi gà tổng cộng bảy món, phân lượng cũng khá nhiều, đủ cấp cho các vị lót dạ, không thành vẫn đề đâu."

"Vậy được, vậy đa tạ tiểu nhị vậy." Mạnh Thiên Sở cảm tạ, tiểu nhị vội đi xuống nhà bếp.

Chờ tiểu nhị đi rồi, Mạnh Thiên Sở mới nói với Mộ Dung Huýnh Tuyết: "Chúng ta không lên lầu làm gì, cũng không ra ngoài đuổi theo. Chúng ta cứ chờ ở đây. Hiện giờ chúng ta không có xe ngựa, dựa vào chân tự nhiên đuổi theo không nổi, còn nếu trở về nha môn lấy xe rồi đuổi theo thì đến nơi cũng lỡ rồi. Hơn nữa vừa rồi tiểu nhị có nói, xem ra là phát sinh chuyện gì đó, Tịch cô nương mới lâm thời quyết định đi ra ngoài. Chờ một lúc khi tiểu nhị trở lại, chúng ta hỏi sẽ biết ngay."

Món ăn nhanh chóng được dọn lên, xem ra là đã chuẩn bị sẵn rồi, hơn nữa còn rất thịnh soạn.

Mạnh Thiên Sở và hai người ăn ngốn ngấu, chẳng mấy chốc đã hết sạch các món. Tiểu nhị ở bên cạnh thấy bộ dạng của họ như vậy nhịn không được cười, bước lên hỏi họ còn muốn ăn gì nữa không, bọn Mạnh Thiên Sở vội lắc đầu, nói là đã no, sau đó lưu tiểu nhị lại tiếp tục hỏi chuyện.

"Tịch cô nương đó trước khi đi có ai tìm đến không?" Mạnh Thiên Sở hỏi.

"Cái đó tôi cũng không biết, nhân vì lúc đó chưởng quỹ bảo tôi ở nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho Tịch cô nương, sau đó chưởng quỹ đến bảo tôi không cần chuẩn bị nữa, rằng Tịch cô nương định ra ngoài. Tôi liền đi ra, vừa khéo thấy tên thị vệ đó hỏi chưởng quỹ của chúng tôi đường đến Thúy Vân sơn trang. Nhân vì trời tối, chưởng quỹ sợ họ không tìm thấy, còn gọi Nhị cẩu ở trong điếm đi theo họ dẫn đường."

"Ngươi nói Nhị cẩu trong điếm của các ngươi đi cùng họ?"

"Đúng vậy, là đi cùng, tôi tận mắt chứng kiến."

"Vậy người có thấy thiếp thân nha hoàn của Tịch cô nương chưa?" Mạnh Thiên Sở hỏi tiếp.

"Là cô nương đã chết trong nhà chứa đó hả?"

Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm, xem ra mọi người đều biết Liên Nhi đã chết trong Noãn Xuân các, xem ra sau này tú bà Phượng Minh nơi đó muốn làm ăn khắm khá cũng khó lắm đây.

"Đúng vậy."

"Đã thấy qua rồi, khi họ lần đầu đến đây, tôi cònn cho nha hoàn là tiểu thư, tiểu thư là nha hoàn nữa. Nha hoàn đó chẳng có vẻ là nha hoàn gì, hơn nữa còn có cảm tình rất tốt với tiểu thư. Tịch cô nương đến chỗ chúng tôi mấy ngày, chỉ khi có nha hoàn ở đó thì cười, còn không thì sầm mặt ghê người lắm."

"Vậy hai người vừa trở về đó có quan hệ thế nào với nha hòan?"

"À, người lớn tuổi là quản gia của Tịch cô nương, còn người nhỏ là con của y. Quan hệ ra sao thì tôi còn chưa nhìn ra. Nhưng mà, nha hoàn đó và đứa con của quản gia xem ra rất thân mật, ăn cơm làm việc gì cũng chung hết."

"Nha hoàn đó khi đi ra buổi sáng hôm ấy, ngươi có nhìn thấy không?"

"Lúc đó cô ta và con trai của quản gia cùng đi, tôi còn chuẩn bị mở cửa, liền thấy hai người họ rất thân mật đi ra ngoài."

Mạnh Thiên Sở nghe thế lập tức cảnh giác ngay. Hắn nhớ lại chưởng quỹ ở quán trà từng nói ngày đó chỉ thấy Liên Nhi đi một mình, con trai của quản gia đi đâu vậy?

"Vậy ngươi thấy con trai quản gia trở lại khi nào?"

"Cái đó thì tôi không chú ý."

Đang nói chuyện, ở cửa có một khất cái vừa ngủ dậy, thấy trong quán còn có người ăn cơm, liền tiến vào xin ăn. Tiểu nhị thấy vậy tức giận xông tới, vừa xô vừa đẩy khất cái ra ngoài. Mạnh Thiên Sở thấy vậy quát ngăn tiểu nhị, đem những món còn lại trên bàn trút vào một bát, gọi khất cái lại cho hết.

Chờ tiểu nhị bận rộn đi làm chuyện khác, Mộ Dung Huynh Tuyết nói: "Vậy thì kỳ quá, án chiếu theo cách của Tô Viêm và tiểu nhị nói, thì y và Liên Nhi có cảm tình rất tốt, sao ngày đó ở Noãn Xuân các gã lại chẳng vào nhìn người trong lòng một chút nào, thậm chí còn cười được, lại còn nói một lô một lốc với sư gia?"

"Cũng có thể là hắn không muốn nhìn thấy người yêu dấu của mình bì người khác sát hại tàn nhẫn như vậy, cho nên không vào xem." Vương Dịch nói.

"Vương dịch nói không phải không có đạo lý, nhưng hãy nghĩ hắn làm ra vẻ chuyện không liên quan đến mình như vậy quả thật không phải ai cũng làm được đâu." Mạnh Thiên Sở tiếp lời.

Mạnh Thiên Sở mang thiếp thân hộ vệ Chu Hạo và Vương Dịch, Mộ Dung Huýnh Tuyết ngồi ở phòng khách nhẫn nại chờ bọn Tịch cô nương trở về, người trên lầu cũng đã an tĩnh trở lại, xem ra là đã uống say ngủ rồi.

Đến canh hai, Tịch cô nương mặc một bộ hắc y mang mấy tùy tùng và thị vệ trở về, vừa nhìn thấy Mạnh Thiên Sở cùng mọi người ngồi chờ, khóe mắt lộ ra tia hoảng loạn, nhưng nhanh chóng biến mất.

Tiểu nhị ngồi ở bên cạnh ngáp vắn ngáp dài thấy bọn Tịch cô nương trở về, lập tức bước ra tiếp hỏi: "Cô nương trở về rồi?"

Tịch cô nương chỉ lạnh lùng gật đầu, không hề để ý gì đến tiểu nhị, bước thẳng tới chỗ bọn Mạnh Thiên Sở.





"Sư gia tối như vậy mà đến thăm viếng, xem ra nhất định là có sự tình gì trọng yếu muốn nói với ta rồi?"

"Cô nương tối như vậy mà còn đến Thúy Vân sơn trang, chẳng lẽ là trước khi đi đến nhìn xem chỗ mà Liên Nhi đã từng sống và sinh ra xem như thế nào?"

"Là ai nói ta đến Thúy Vân sơn trang cái gì đó?" Trong lúc nói, Tịch cô nương quét mắt lạnh lùng nhìn tiểu nhị. Tiểu nhị đó vội vã cúi đầu, lui nhanh qua một bên.

Tịch cô nương khẽ thở một hơi dài, nói: "Ta vốn là định đi, nhưng cuối cùng vẫn không đi được."

Mạnh Thiên Sỏ ngầm tính toán thời gian một chút, cảm thấy không đúng. Nếu không đi Thúy Vân sơn trang mà đi những chỗ gần đâu đây, thì ba thời thần này họ làm cái gì? Hơn nữa là đi vào nửa đêm nửa hôm nữa chứ!

"Được rồi, ta ngày mai phải lên đường sớm, ta không tiện cùng Mạnh sư gia và các vị nói chuyện phiếm nữa, các vị cũng chờ lâu khổ quá rồi, cũng nên sớm về nghỉ ngơi đi."

Mạnh Thiên Sở thấy vị Tịch cô nương này đang hạ lệnh trục khách, cho nên đứng dậy nói: "Chúng ta đêm nay khi ăn cơm tối có gặp được hai người, những gì bọn họ nói có liên quan đến cái chết của nha hoàn nhà các người."

Tịch cô nương nghe thế kinh ngạc quay nhìn Mạnh Thiên Sở: "Là ai? Các người bắt bọn họ chưa?"

"Chúng tôi nếu muốn bắt về tra hỏi, xem ra phải kinh qua sự đồng ý của cô rồi mới được."

'Đây là Nhân Hòa huyện mà, các người điều tra phá án còn hỏi hay nói với ta làm gì? Các người cần phải làm những chuyện cần làm, không cần hỏi ta."

Mạnh Thiên Sở cười ngay: "Vậy thì mọi chuyện nghe theo lời Tịch cô nương vậy! Vương Dịch, lên lầu bắt người."

Vương Dịch nghe vậy lập tức co giò lên lầu ngay. Tịch cô nương thấy chuyện có vẻ không ổn, vội vã quát ngăn y lại: "Chờ đã! Mạnh sư gia, ngươi làm cái trò gì vậy? Trên lầu toàn bộ là người của ta ở, ta đã bao hết cả tầng lầu này rồi, ngươi muốn lên đó bắt ai?"

Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh Tịch cô nương, chợt ngửi thấy một mùi hương hoa, xem ra là hương vị của Hà hoa (hoa sen),lập tức hai mắt sáng bừng, rề rà đáp: "Cô nương vừa rồi cũng nói rồi, Nhân Hòa huyện đây là địa bàn của chúng tôi, chúng tôi đang điều tra phá án, chúng tôi nên làm những chuyện gì chúng tôi cần phải làm, thế nào? Hiện giờ cô chẳng lẽ nói không với ta hay sao?"

Tịch cô nương đó nghe Mạnh Thiên Sở nói như vậy, vỗ tay đập mạnh lên bàn, âm thanh vang lên chát chúa, trong đêm khuya thanh vắng này nó chẳng khác gì một tiếng sấm nổ giữa trời không: "Mạnh Thiên Sở, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng quên thân phận của mình, chẳng phải ngươi chỉ là một sư gia nho nhỏ hay sao? Ta gọi ngươi một tiếng sư gia là nễ mặt ngươi lắm rồi, đừng có cho rằng mình ăn cơm của công rồi cứ tự coi mình là người nha quan vậy. Nói đi còn nói lại, cho dù các ngươi là tên quan huyện đó, trong mắt ta chẳng qua chỉ là con chó vẫy đuôi, huống chi là ngươi!"

Mạnh Thiên Sở chẳng nóng giận chút nào, ngược lại còn cười cười hỏi: 'Cô phát nóng cái gì? Trên địa bàn của ta có người chết, ta tự nhiên phải quản. Vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, đạo lý này tự nhiên không cần ta phải dạy lại cho cô rồi. Và cô là cái thá gì chứ? Cô dựa vào người trong nhà có quan hệ với ai đó mà muốn làm cái gì thì làm hay sao? Ngươi là quan phẩm thứ mấy phu nhân phẩm thứ mấy vậy hả? Ngươi đừng có quên thân phận của chính mình. Ta hôm nay báo cho ngươi biết, ta không có khoác lên người cái áo quan, ta không cần phải sợ đắc tội ai hay muốn biến mình thành người ở góc độ nào. Ngươi là cái thá gì hả? Ngươi cũng đừng có quên thân phận của mình."

"Ngươi.... Ngươi.... Ngươi to gan thật rồi. Các ngươi còn đứng đó nhìn cái gì? Còn không bắt hắn cho ta? Ta không tin là ta không thu thập được tên sư gia nho nhỏ không biết trời cao đất dày là gì này."

Lời vừa dứt, mấy thị vệ bên cạnh Tịch cô nương xông lên định bắt Mạnh Thiên Sở. Chu Hạo cười gằn lạnh lùng, đứng phắt dậy, vừa định động thủ thì đột nhiên nghe trên lầu có tiếng người nói. Mọi người cùng ngẩn đầu nhìn, thì ra đó là Tô Viêm.

Gã xem ra là vừa giật mình tỉnh giấc, khát nước nên đi tìm nước uống, đang vô lực dựa vào lan can trên lầu, lớn tiếng gọi tên một người, mọi người lắng nghe kỹ, thì ra người được gọi chính là Liên Nhi!

Gọi liền hai tiếng rồi đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, thân thể của gã mềm nhũn, ngồi phục xuống đất khóc ồ ồ. Tịch cô nương thấy vậy cũng không còn để ý gì đến vị sư gia nho nhỏ mà gan bằng trời này nữa, vội vã ra hiệu cho tên thị vệ bên người nhanh chóng lên lầu đỡ Tô Viêm về phòng.

Hai thị vệ nhanh chóng xông lên lầu đỡ Tô Viêm về phòng của y, không ngờ y vẫn ngồi ì dưới đất, không chịu đứng dậy: "Các người định làm gì? Các người giết Liên Nhi của ta chẳng lẽ còn muốn giết luôn ta? Giết đi, giết đi, dù gì không còn nàng ấy nữa, ta cũng không muốn sống nữa."

Tịch cô nương nghe thế cũng theo lên lầu, bước tới trước mặt Tô Viêm, khẽ đỡ nàng lên, "Tô Viêm, trở về phòng đi, được không?" Lời này được nói giống như một người mẹ đang dỗ dành con của mình vậy.

Tô Viêm vừa nhìn thấy Tịch cô nương, đột nhiên quay ngoắc đầu, mặt nhìn xuống dưới. Mạnh Thiên Sở phát hiện gương mặt của Tô Viêm vừa rồi từ bi thương chớp mắt chuyển sáng khinh bỉ, giống như đối diện với sự hảo tâm của vị chủ tử này gã chẳng thèm lĩnh tình.

Tịch cô nương muốn nói cái gì đó, đại khái là ngại dưới lầu còn có người ngoài, cho nên ngẫm nghĩ một hồi rồi nhẫn lại được không lên tiếng, quay lại lạnh lùng nhìn Mạnh Thiên Sở dưới lầu, bảo: "Ngươi nếu như không chịu biết điều dẫn người đi, thì đừng trách ta không khách khí nữa."

Mạnh Thiên Sở cười cười, thầm nghĩ bản thân mình cũng chỉ nghe người khác nói chuyện, và không có chứng cứ gì, chấp y mang người của người ta đi là không thích hợp chút nào. Hơn nữa, ả nữ nhân điêu man này nếu mà phát hỏa thực sự, bản thân hắn thì chẳng hề gì, nhưng Thái Chiêu lỡ bị liên lụy thì hắn không ích lợi gì cả.

Mạnh Thiên Sở chuyển thân nói: "Chúng ta đi thôi."

Mấy người vừa đi gần tới cửa, Mộ Dung Huýnh Tuyết nhỏ giọng nói: "Nếu như bọn chúng tự giết cô nàng tên Tiểu Liên đó, chúng ta tra ra rồi thì người của bọn chúng đã đi rồi, sư gia nói làm sao đây?"

Mạnh Thiên Sở bật cười: "Chúng ta chỉ còn nước lên kinh thành coi thử. Bọn chúng dù sao cũng không bị chưng biến mất được. Để bọn chúng đi trước đi, lưu ở đây thậm chí còn khiến chúng ta không thể rộng tay điều tra án này."

"Nhưng mà...." Mộ Dung Huýnh Tuyết còn định nói gì đó, Vương Dịch liền nhìn nhìn nàng, nàng lập tức im miệng luôn.

Khi mấy người bước gần hơn đến cửa, Tô Viêm ở trên lầu đột nhiên gọi giật họ lại: "Mấy người đừng có đi, ta đã nhận ra mấy người rồi , mấy người đến đây làm cái gì hả ? Có phải là tìm được hung thủ giết chết Liên nhi rồi hay không ?"

"Các ngươi còn đứng đực ra đó làm cái quái gì vậy ? Còn không mau đưa Tô Viêm trở về phòng cho ta?"

Đó là tiếng nói của Tịch cô nương.

"Các ngươi đừng có kéo ta, các ngươi là bọn chó của ả Tịch Nhược Đình đó. Các ngươi chỉ biết cắn người, các ngươi còn biết làm gì nữa chứ?"

Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm, đứa con của người quản gia này quả đúng là uống rượu say rồi, tự cấp cho mình cái gan lớn như vậy, lời gì cũng dám nói cả, nhưng hắn không lý đến, thẳng người bỏ đi.

Mệt mỏi cả mấy ngày rồi, Mạnh Thiên Sở trở về đến nhà thì trời đã sắp sáng. Hắn vốn định đến phòng của Tả Giai Âm, nhưng sau đó nghĩ lại nhớ nàng nhất mức ngủ không ngon, rất hay thức giấc, và một khi tỉnh giấc thì ngủ không được nữa, cho nên hắn đi vào thư phòng của mình để ngủ, vì dù sao trong thư phòng còn có giường.

Mạnh Thiên Sở mở cửa thư phòng, đang chuẩn bị đóng lại, đột nhiên nghe trong phòng có âm thanh, lòng liền kinh hãi, vội móc từ trong người đá lửa ra đánh lên nhìn, phát hiện thì ra đó là Tả Giai Âm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.