Đến phòng của Tử Lâm, mọi thứ đều như bình thường. Mạnh Thiên Sở nói: Chúng ta cần phải xem xét kỹ căn nhà này, trước khi đi ta đã nhắn Vương Dịch mang người tới, vừa rồi chuyện ôm cây đợi thỏ ta nói dưới lầu là thật đấy, hai người đừng cho là ta nói chơi."
Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi: "Thỏ? Ý gì vậy?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Chờ chúng ta bắt được, cô sẽ biết hết mọi chuyện thôi."
Mộ Dung Huýnh Tuyết bĩu môi: "Làm ra vẻ thần bí gì chứ, huynh không nói ra, sao muội biết huynh chờ đây là người hay là quỷ chứ?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Không là người, cũng không là quỷ."
Trong lúc nói chuyện, Mạnh Thiên SỞ đã cẩn thận quan sát khắp phòng, không phát hiện được gì. Hắn có vẻ thất vọng ngồi xuống ghế. Mộ Dung Huýnh Tuyết bước tới, thấy bộ dạng của hắn như vậy, biết là không tìm thấy gì, liền an ủi: "Nếu như thứ mà huynh phát hiện không dễ tìm, thì huynh cũng không cần bực tức làm gì, có thể là chủ nhân của nó sợ bị người phát hiện, nên giấu ở chỗ khá bí ẩn thôi?"
Mạnh Thiên Sở nghe nàng nói thế, chợt đứng phắt dậy, cẩn thận tìm kiếm thêm lần nữa, miệng lẩm bẫm: "Muội nhắc ta mới nhớ, ta thấy nhất định là vậy." Nói xong, hắn quay lại nhìn hai người Mộ Dung Huýnh Tuyết và CHu Hạo đang đứng ngẩn ngơ ở đó, bảo: "Hai người đứng đó làm gì? Cùng tìm đi chứ."
Hai người cùng cất tiếng: "Huynh (thiếu gia) không nói tìm cái gì, chúng tôi làm sao tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-danh-su-gia/2221446/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.