Sáng sớm ngày hôm sau, khi Mạnh Thiên Sở đang say giấc nồng, nằm mơ thấy ôm người đẹp hôn môi chuẩn bị "hành sự", thì cảm thấy đất động núi rung, phảng phất như phát sinh địa chán vậy. Bèn tay hắn còn có tiếng gọi hoảng loạn, hắn đột nhiên tỉnh hẳn, bấy giờ mới phát hiện thì ra là giấc mộng nam kha, và bên cạnh xác thật là có người đẹp đang nằm, toàn thân trần trụi, nhìn lại thì là Hạ Phượng Nghi.
Tuy hắn đã tỉnh, nhưng vẫn còn cảm giác trờii đất rung động, quay đầu nhìn thì thấy Phi Yến đang đứng bên cạnh, không ngừng lay vai của hắn: "Thiếu gia! Mau tỉnh dậy đi a!"
"Hả? Chuyện gì vậy? Nàng cùng muốn lên à, vậy thì chui vào! Cùng ngủ luôn!" Nói xong với tay định kéo nàng lên giường.
"Không phải đâu! Mộ Dung cô nương.., Mộ Dung cô nương không thấy đâu nữa rồi!" "Cái gì?" Mạnh Thiên Sở ngồi phắt dậy: "Sao không thấy đâu?"
"Em cũng không biết, vừa rồi Tiểu Trúc chạy tới báo, rằng Mộ Dung cô nương mới sáng đã chống gậy ra cửa rồi. Em nghe vậy vội chạy đuổi theo, cuối cùng đuổi kịp, hỏi cô ấy đi đâu, cô ấy nói thiếu gia đối với cô ấy ân trọng như núi cô ấy không muốn làm thiếu gia khó xử, vết thương cùng sắp hết rồi, muốn đến ở cùng thân thích và cha mẹ, nói sau này không đến làm thư lại nữa, còn nói thiếu gia hãy.., hãy quên cô ấy đi. Em sốt ruột quá, hỏi "cô ấy đi đâu, cô ấy không chịu nói cứ đi thẳng luôn rồi."
Hạ Phượng Nghi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-danh-su-gia/2221420/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.