Mạnh Thiên Sở nghe Ôn Nhu nói vậy lập tức cười ha hả mấy tiếng.
ÔnNhu hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nhìn Ôn Nhu một cái, đáp: "Ngay cả một nữ nhân thanh lâu còn biết thế nào là hoàn lương, cô không ngờ lại buông lời tuyên bố chắc nịch, nói cái gì là không nguyện y giữ bổn phận đối với nam nhân của mình. Ta thật là không ngờ rằng, cô ngoại trừ điêu ngoa đanh đá ra, còn có bản chất lảng đãng còn hơn cả kỹ nữ, hèn gì đêm rồi lẳng đến như vậy.”
Ôn Nhu nghe Mạnh Thiên Sở nói thì lập tức phừng giận, xông lên trước định liều mạng với hắn, ai ngờ Mạnh Thiên Sở nhìn cô nàng mà cảm thấỵ ghớm ghiếc như nhìn con ruồi nhặng, không còn lòng nào quấn lấy với cô nàng nữa.
Lý Lâm Tĩnh cũng phóng người lên, nhảy ra sau lưng Ôn Nhu, nhanh chóng điểm vào một số huyệt vị của nàng ta. Ôn Nhu lập tức đứng yên tại chỗ, tay còn giữ tư thế công kích.
"Mạnh Thiên Sở! Ngươi giết ta phứt cho rồi." Ôn Nhu khàn giọng gào thét.
Mạnh Thiên Sở ái muội nhìn Ôn Nhu cười cười nói: "Chúng ta mới tôn hôn, ta làm sao ra tay làm nàng bị thương chứ. Chờ ngày nào ta thật tế không có chỗ nào để đi, ta tự nhiên sẽ đến tìm nàng. Nàng nhất định phải chờ ta đó nha. Ta thật là thích cái mùi vị phong tao lãng đãng của kỹ nữ trên người nàng lắm đó."
Ôn Nhu bị Mạnh Thiên Sở làm nhục như vậy, hận không biết ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-danh-su-gia/2221396/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.