Lý trưởng đưa tay ngăn trước mặt, nói: "Trương đại thẩm, bà đừng kích động như vậy, đâu có ai nói Trụ tử giết Ngọc Lan đâu, chỉ là đến hỏi thử tình hình."
Lão phụ nhân đó càng nói càng đau lòng, đột nhiên ngồi sụp xuống đất khóc rống lên.
Mạnh Thiên Sở phát hiện đây là biểu hiện nhất quán của phụ nữ nông thôn, dường như như vậy mới biểu lộ được sự đau lòng của bản thân vậy.
Lão phụ nhân vừa khóc vừa nói tiếp: "Ta mười tám tuổi đã ở góa nuôi con, bốn chục năm rồi, ta ở trong thôn này chẳng có bị tiếng xấu gì, ta nuôi Trụ tử của ta bộ dễ lắm sao? Hiện giờ đã gần nhập thổ rồi mà còn có người đến lật Trụ tử (cột) nhà ta nữa, ta chết đi cho rồi."
Nói xong, lão phụ nhân loạng choạng bò dậy, quều quào chạy nhào đầu vào phía tường. Người bên cạnh vội chụp lại, tình hình lập tức rối loạn cả lên.
Mạnh Thiên Sở sợ nhất là nữ tử một khóc hai quậy ba đòi treo cổ, nhíu mày nhìn về Vương Dịch.
Vương Dịch bước tới quát to lên: "Được rồi! Kêu réo cái gì? Muốn ngồi nhà giam ăn gậy đánh hả?"
Lão phụ nhân thấy y là bộ khoái, thân hình to lớn khôi ngô, mặt đầy nộ khí, tức thì không dám la quậy, chỉ ngồi dưới đất khóc lóc, những người khác đều an tĩnh hẳn.
Vương Dịch nhìn trừng trừng lão phụ nhân: "Sư gia nhà ta và lý chánh đều đã nói với bà rồi, không có nói Trụ tử là hung thử giết chết Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-danh-su-gia/2221359/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.