Mạnh Thiên Sở quả thật không có ấn tượng gì về người này, nhưng hắn cũng biết nhà của Tuyết nhi đều tìm con rễ ở rễ, như vậy cũng không có gì kỳ quái. Nếu như án theo lời của Lâm Nhược Phàm, thì người trong thôn đều biết Trụ tử đã chạy rồi, như vậy không biết có ai báo tin cho y không, và nếu như thế y không trở về thì e rằng không xong rồi.
Lâm Nhược Phàm thấy Mạnh Thiên Sở ngẩn ra như vậy, hỏi: "Mạnh gia, các vị hôm nay đến đây làm cái gì?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "CHúng ta chỉ muốn đến đi vòng vòng trong thôn, tìm hiểu một số tình hình, xem coi có giúp ích gì cho việc phá án hay không."
Đang lúc nói, chợt có một lão đầu đẩy một cái xe một bánh đến. Lâm Nhược Pham vội ẵm đứa bé tránh qua một bên, Mạnh Thiên Sở cũng tránh theo, mọi người đều bịt mũi.
Lão đầu đó lạnh lùng nhìn Lâm Nhược Phàm, nói: "Một nữ nhân mà đứng ở cửa thôn nói nói cười cười với một nam nhân, có biết liêm sỉ hay là không?"
Mạnh Thiên Sở nhíu mày, vừa định lên tiếng, Lâm Nhược Phàm đã vội vã đưa mắt ra hiệu cho hắn, bảo hắn đừng nói.
Lão đầu từ từ đẩy xe đi, Mạnh Thiên SỞ hỏi: "Người trong thôn này sao ai cũng vậy hết? Ta trước đây sao không biết thôn này lại có dạng người như thế chứ?"
Lâm Nhược Phàm hư một tiếng, ra hiệu bảo Mạnh Thiên Sở nói nhỏ một chút, sau đó nhỏ tiếng nói: "Muội mới đầu đến đây cũng kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-danh-su-gia/2221349/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.