Lúc này chợt ngoài cửa có tiếng người, Mạnh Thiên Sở nghe ra không ngờ là Từ Vị, nên vội ra nghênh đón.
Từ Vị phe phẫy quạt cười sảng khoái đi vào, vừa thấy nhiều người đang tụ tập ở cửa nhà như vậy, liền cười nói với Mạnh Thiên Sở: "Mới sớm thấy trước phòng có hỉ thước (chim khách, người xưa cho rằng đó là chim báo tin vui) đáp xuống, chờ cả ngày mà chẳng thấy có chuyện gì vui, liền nghĩ đến Mạnh hiền đệ, nhân vì con hỉ thước đó cứ quay về chỗ của đệ kêu không ngừng, cho nên ta đến đây xem."
"Ha ha!" Mạnh Thiên Sở cười đáp: "Từ huynh có thể gọi là bán tiên trên đời này rồi, trong nhà quả là có chuyện vui."
Mạnh Thiên Sở liền kéo Mạnh Văn Bác tới trước mắt Từ Vị: "Còn không chào ra mắt Từ tiên sinh!"
"Từ tiên sinh!" Mạnh Văn Bác lễ mạo cúi khom người chào Từ Vị.
Từ Vị thấy cậu bé tuy không tới mười tuổi mà mắt to mày rậm, thiên đình đầy đặn, ánh mắt có thần, không khỏi lấy làm thích, phe phẫy quạt cúi đầu hỏi: "Cháu tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Nhà có bao nhiêu người?"
Mạnh Văn Bác nhanh nhẹn nói tên tuổi và quê quán của mình. Từ Vị vừa ý hỏi tiếp: "Đã đọc sách gì rồi?"
Mạnh Văn Bác chợt đỏ mặt, cả buổi cũng không trả lời được.
Từ Vị bảo: "Cũng chả trách, gia cảnh bần hàng, trong nhà sao có tiền cho nó đọc sách được, một hạt giống học hành tốt như vậy mà để lở, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-danh-su-gia/2221343/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.