Mạnh Văn Bác nói: "Văn Bác chỉ hỏi thử, biết cha gần đây cực khổ tra án, là Văn Bác không biết chuyện, sau này Văn Bác sẽ cố học tốt, không hỏi nữa."
Mạnh Thiên Sở cảm thấy lòng chua xót, vuốt đầu cậu bé, cúi xuống cụng trán vào trán cậu bé, khẽ bảo:"Cha biết con rất ngoan, nhưng mà con còn nhỏ, cha không hi vọng con sớm suy nghĩ như người lớn. Con có thể lúc nào hỏi ta cũng được, không sao cả, không vui có thể khóc một trận, không ai nói gì con đâu."
Mạnh Văn Bác dùng sức cụng đầu lại Mạnh Thiên Sở, sau đó đứng dậy vỗ ngực, tự tin nói: "Cha đã nói rồi, nam nhân không được tùy tiện nhỏ nước mắt, Văn Bác là nam nhân, sau này không dễ gì lưu lệ."
Mạnh Thiên Sở thấy mặt cậu bé hiện vẻ quật cường rất giống mình lúc còn nhỏ, liền đứng dậy an ủi: "Được đó, con ạ."
Nha hoàn lúc này bước đến cung kính thưa:"Thiếu gia, nô tì đưa thiếu gia đi tắm thay y phục."
Mạnh Văn Bác hành lễ với Mạnh Thiên Sở và Ôn Nhu rồi tung tăng chạy theo nha hoàn.
Mạnh Thiên Sở thấy Ôn Nhu đứng ngẩn ngơ ở đó, liền cười nói: "Nàng đứng ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau về thay y phục ướt ra đi, sau đó còn ăn cơm, ta thấy mọi người đều đến nhà ăn rồi, nàng cực nhọc cả buổi cũng nên thu xếp đi ăn đi."
Ôn Nhu u oán nhìn hắn, không nói gì, chỉ điềm đạm cười rồi im lặng bỏ đi.
Mạnh Thiên Sở không chú ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-danh-su-gia/2221329/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.