Ăn cơm tối xong, Mạnh Thiên Sở hẹn Hạ Phượng Nghi ra hậu hoa viên để bàn chuyện Mộ Dung Huýnh Tuyết.
Lúc này chính là lúc mát mẻ nhất. Trời đã sụp tối, ao đầy tiếng ếch kêu, gió lất phất mang theo mùi hoa nhè nhẹ, có sắc vi, nguyệt quý, sen, bách hợp.
Mạnh Thiên Sở khẽ ôm Hạ Phượng Nghi vào lòng, hai người dìu nhau vào sâu trong vườn.
"Hiện giờ đã có tin vui, nàng nhất định phải ăn nhiều một chút, sao ta thấy nàng dường như ốm đi một chút rồi." Mạnh Thiên Sở vuốt ve bờ vai gầy của Phượng Nghi, xót xa nói.
"Làm gì có? Thiếp hiện giờ ăn giống như Giai Âm vậy, thậm chí còn nhiều hơn, chỉ có lão gia chàng là bận rộn suốt ngày, cẩn thận giữ gìn thân thể đó."
"Ta nam nhân chẳng sao cả, nàng hiện giờ có mang, không được để cực nhọc quá, có những chuyện hoàn toàn có thể bảo Phi Yến hay là Ôn Nhu đi làm."
"Biết rồi, lão ...dza à..." Hạ Phượng Nghi cố ý kéo dài chữ gia, Mạnh Thiên Sở nhìn gương mặt tươi cười của nàng, nhịn không được hôn lên mũi nàng một cái.
Chính lúc hai người đang nói chuyện, cách họ không xa có một bóng đen lén theo, lúc thì cúi thấp lúc thì thoáng cái nấp sau gốc cây.
Bước đến một bàn đá, Mạnh Thiên Sở bảo Hạ Phượng Nghi ngồi xuống, sau đó khẽ quay người lại, khóe miệng nhếch mấy cái, sau đó đột nhiên nói lớn: "Người đến là ai, không cần trốn nữa, ra đây đi."
Trong hoa viên toàn màu tối, trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-danh-su-gia/2221323/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.