Hạ Phượng Nghi điếng cả hồn, vội ra cửa gọi người. Tả Giai Âm nhanh chóng chạy đến, thấy phòng của Hạ Phượng Nghi ngổn ngan bình trà cốc nước và mảnh kính, còn Mạnh Thiên Sở thì tay chảy máu ngồi trên giường của Hạ Phượng Nghi mặt âm trầm, máu tẩm ướt cả một mảng lớn.
Chưa ai thấy hắn tức giận đến như vậy, nên mọi người đều e dè, không dám lên tiếng. Tả Giai Âm đến cạnh hắn, ngồi xuống , trước hết nhìn mặt hắn, sau đó nhỏ nhẹ hỏi: 'Lão gia, tay chàng cần phải được băng lại, không thể để chảy máu nữa."
Mạnh Thiên Sở nhìn Tả Giai Âm mang cái bụng lặt lè gian nan ngồi xuống, lòng không khỏi đau xót, chuyện chỉ do hắn nghĩ ra, còn chưa nhất định là phải vậy, sao lại xung động thành ra như vậy rồi? Làm thế khiến người mà hắn yêu phải cùng lo lắng lây. Hắn là chủ một nhà, nếu không thể điềm tĩnh, thì vợ con hắn sao có thể an tâm được chứ? Xem ra dù sao cũng không được như vậy nữa.
Mạnh Thiên Sở vội đứng dậy, dùng cái tay lành còn lại đỡ Tả Giai Âm lên: "Ta không có chuyện gì, nàng đừng ngồi xổm như vậy không tiện, ngồi hẳn xuống đi."
Mọi người thấy khí sắc của hắn hòa hoãn hơn, đều thở phào nhẹ nhõm, đỡ hắn đến giường ngồi, sau đó Phi Yến nhắc ghế cho Tả Giai Âm ngồi rửa vết thương cho hắn.
Hạ Phượng Nghi thấy tay của hắn toàn vết thương cho bị cắt, đau lòng nói:"Nếu biết cái kính này có thể đập vỡ thì chi bằng dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-danh-su-gia/2221320/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.