Mạnh Thiên Sở trào phúng nói: "Xem ra Ngọc Lan đúng là nữ tử trinh khiết, còn ngươi đúng là đã làm không ít chuyện đó nha."
Vượng Tài ngượng ngập gật đầu, nói: "Ngày đó, hổ tử mang con chó đến ao làng tắm, tôi thấy được, cho rằng không có con chó đó xem ra là có cơ hội, nên đến gõ cửa nhà Ngọc Lan. Cô ấy trước hết hỏi tôi là ai, tôi không trả lời, cứ gõ cửa, cô ta đại khái nghĩ là ban ngày chắc không có chuyện gì, nên mở cửa, tôi lẻn vào đóng chặt cửa nhào tới ôm cô ta định làm ẩu."
'Sau đó thì sao?"
"Ai ngờ Ngọc Lan chống cự không chịu, cố sức la hét, tôi sợ nhà hàng xóm tới nên bịt miệng cô ta, định kéo cô ta vào phòng, ai ngờ nữ nhân này lợi hại, thúc đầu gối vào chỗ đó của tôi, tôi lúc đó..."
Mạnh Thiên Sở thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết hơi khó xử, mặt đỏ bừng, bút trong tay chùn hẳn, liền ngắt lời: "Có những lời không cần nói thẳng quá, còn có cô nương ngồi ở đây này."
Vượng Tài vội gật đầu: "Dạ biết rồi, vậy tôi nói tiếp. Lúc đó tôi buông tay ra, đau ngồi phục xuống đất. Có lẽ lúc tôi gọi cửa cô ta đang cắt rau nấu cho heo ăn, nên khi ấy cô ta vừa la làng vừa túm lấy dao cắt rau heo đó nhào tới chém tôi. Tôi lúc đó còn lòng nào cầu hoan nữa, vội vừa dùng tay đỡ vừa mở cửa chạy ra ngoài. Không ngờ vẫn bị cô ta chém trúng một đau, rất nhiều người nghe tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-danh-su-gia/2221317/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.