Mạnh Thiên Sở hỏi: "Cái gì bà cũng để tôi nhìn thấy hết, bà chẳng lo lắng sao?"
Lão phụ cười ngồi lên ghế thái sư, hắn cũng ngồi theo, cái ghế bắt đầu kéo lên.
"Ta không những phải cho cậu biết cái này, sau này ta còn đem bảy lần bảy bốn mươi chín cơ quan ám đạo đều cho cậu biết. Mỗ mỗ nói sao làm vậy, cái đó là muốn cậu làm nhị trại chủ, sau này trừ Tố Tố ra, cậu là lớn nhấ."
Mạnh Thiên Sở vốn cho rằng lão phụ là trại chủ của Ân gia sơn trại, ai ngờ theo khẩu khí của bà ta, trại chủ còn là người khác.
Hai người lên đến phòng trên, trong phòng tối đen, ghế thái sư dừng lại, lão phụ nói: "Sau này cậu gọi ta là mỗ mỗ, thế nào?"
"Vâng, Mạnh Thiên Sở biết rồi." Dù sao cũng phải có cách xưng hô thích hợp, bà hay ngài gì đó nghe chói tai quá, dù gì mọi người cũng gọi bà ta như thế, hắn có gọi theo cũng không sao.
Mỗ mỗ vỗ tay, cửa mở ra, người hầu thưa: "Mỗ mỗ, có gì chỉ bảo?"
"Hạo Nhiên và Linh Nhi đến chưa?"
"Hồi bẩm Mỗ Mỗ, trước đó thiếu gia và phu nhân có đến, thấy người có khách nên rời khỏi trước, bảo tôi chờ người ra rồi đến gọi."
"Chỉ có chút mà không chờ được, thật là càng lúc càng quá rồi, chờ Tố Tố về ta bảo nó quản lý tốt cái nhà này, chẳng ai làm ta tỉnh tâm cả."
"Dạ, mỗ mỗ, nô tì sẽ đi ngay."
Mỗ mỗ ngồi lên ghế nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-danh-su-gia/2221299/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.