Mạnh Thiên Sở giả vờ như không nhìn thấy. Diệp Tĩnh không dám đắc tội bên nào, chỉ nói với vẻ khó xử: "Mạnh gia, ngài xem trời nóng thế này hay là chúng ta nghe quảng trung tìm chúng ta định nói gì, nghe xong rồi mọi người tan, ngài thấy sao?"
Mạnh Thiên Sở gật gù, không muốn lãng phí thời gian, phất tay phủi bụi rơi lên áo quần, gác chân chữ ngủ ngồi chờ họ bày trò.
Diệp Tĩnh bảo quản trung: "Mau nói đi, nói xong mọi người về."
Quản trung nói: "Ta trước đó nói chuyện liên quan đến lập bài phường là để cho người sau coi, không được đưa tên những nữ nhân không sạch sẽ lên trên bài phường, như vậy không những bôi tro trét trấu lên mặt chúng ta, mà còn ô nhục đời con cháu chúng ta."
Diệp Tĩnh nạt: "Quản trung, ngươi chẳng phải chỉ cảm thấy vợ ngươi mới đáng lập bài phường thôi sao, còn đối với những nữ nhân khác ngươi đều nói những lời khó nghe như vậy?"
Diệp Ninh cũng mượn cớ đó kề tai kể lại sơ tình hình cho Mạnh Thiên Sở nghe. Mạnh Thiên Sở nhớ lại trong danh sách lễ đang dường như không có tên người quản từ này, đầu óc chợt động, diễn biến mọi chuyện chớp qua trong đầu hắn, phân tích ra đường lối đại khái, sau đó mặt không đổi sắc ngồi quan sát tiếp.
Quản trung tình tự kích động, lời nói có hơi run: "Các ngươi cho là Ngọc Lan trinh tiết liệt phụ, giữ thân trong sạch mười năm, nhưng các ngươi đều có mắt như mù, không hề nhìn thấy gì mới coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-danh-su-gia/2221289/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.