Quản trung không còn lý lẽ nào, chỉ cố biện luận: "Ta rõ ràng thấy Trần tặng cho Ngọc Lan."
"Vừa rồi Mai tiểu thư cũng nói rồi, chuyện này cô ta biết, vậy trừ chuyện cái trâm, chẳng lẽ ngươi còn
nhìn thấy họ ở trong phá miếu đó làm chuyện gì khác sao?"
Quản trung nói: "Tối lửa tắt đèn, ngươi... ngươi bảo ta thấy được cái gì?"
Mạnh Thiên Sở cười cười: "Ngươi có lòng muốn bắt gian, sao chỉ đi nhìn mà không rình nghe chứ? Ngươi đại khái không chờ ta nói cũng hiểu chứ, ngươi không phải là không rình nghe, mà không nghe được điều mà ngươi muốn nghe, đúng không?"
"Ngươi...."
Ở sau có người lén cười. Mọi người tự nhiên biết Mạnh Thiên Sở muốn chỉ đến nghe thấy cái gì, và biểu tình của mọi người đều ái muội hẳn.
Mạnh Thiên Sở nói:"Được rồi, vậy ngươi nói xem người giết Ngọc Lan bằng cách nào. Ngươi giết cô ta rồi còn cắt tay chân mình mẩy quẳng ra cửa thôn để làm gì?"
Quản trung đáp: "Nó đáng chặt ra trăm nghìn mảnh, đàn bà không biết giữ đạo làm vợ thì đáng chết, cho dù có nghiền nát thây nó ra cũng không giải cái hận trong lòng ta!"
"Ta chỉ bảo ngươi kể quá trình kinh qua, những thứ khác đừng nói lời thừa nữa."
Quản trung dừng lại một chút, thấy Mạnh Thiên Sở âm trầm mặt nhìn mình, không dám nhiều lời, kể: "Đêm mồng năm đó ta không đến nhà lý trưởng, vì Tuyết nhi cũng làm mất mặt thôn này, gả đi rồi còn trở về xây nhà cửa làm gì, nó đi rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-danh-su-gia/2221285/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.