Tả Giai Âm cuối cùng cũng mở đôi mắt nặng nề. Nàng ngửi được mùi vị quen thuộc, cố gắng xoay đầu. nàng nhìn thấy con đang ngủ cạnh mình, cạnh con là nam nhân của nàng đang ngủ. Đó là nam nhân cứ mãi gọi tên nàng, người mà nàng yêu, Mạnh Thiên Sở.
Tả Giai Âm cười, nàng nhìn con, thấy mắt và miệng đứa bé rất giống Thiên Sở, mũi và mắt lại giống mình, vô cùng xinh đẹp và hả ái. Đó là con của nàng và Mạnh Thiên Sở. Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Đột nhiên nàng cảm thấy hạ thương đau buốt, nàng không khỏi rên nhẹ. Mạnh Thiên Sở lập tức tỉnh ngay, thấy Tả Giai Âm nhíu mày, vội cúi người sờ trán nàng, không còn lạnh nữa, hơn nữa còn có những giọt mồ hôi nhỏ.
"Giai Âm, nàng tỉnh rồi, có phải là đau lắm không? CHỗ nào đau, cho ta biết đi."
Tả Giai Âm thấy thần tình khẩn trương của Mạnh Thiên Sở, lòng ấm áp vô cùng. Nàng biết, từ râu mọc tua tủa trên vẻ mặt tiều tuỵ của Mạnh Thiên Sở, nàng biết khi mình đau đớn cố gắng hết sức để sinh con ra, Mạnh Thiên Sở ở ngoài cùng đau xót không kém gì, thậm chí còn trải qua sự giày vò thống khổ về tinh thần nữa.
"Thiên Sở, khổ cho chàng nhiều."
Mạnh Thiên Sở thấy Tả Giai Âm cuối cùng đã nói được, cảm động suýt khóc. Hắn như đứa bé vậy, cố sức lắc đầu, bảo: "Ta khổ cái gì đâu, nếu sớm biết sinh con đáng sợ như vậy, ta không để cho nàng sinh đâu."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-danh-su-gia/2221265/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.