Sài Mãnh đi ra cửa, cười lạnh hai tiếng, chế ngạo nói: "Nói cho ngươi biết cái gì? Ông đây làm việc còn cần ngươi tới dạy khôn à?"
Ngô Triết vừa nghe đã giận dữ, lớn tiếng nói: "Ngươi tính làm gì hả, Ngô Triết ta lúc còn làm Thông phán thì tiểu tử ngươi còn là một đứa con nít mặc tả, lại dám nói với ta như vậy à? Ta xem ngươi không muốn sống nữa , coi lão phu vả miệng ngươi nè!"
Sài Mãnh không phải tay vừa, thời gian trong Đông xưởng của y mặc dù không dài, nhưng cũng giết người qua. Hơn nữa, trong Đông xưởng ngại trừ hoàng thượng và Hán đốc ra, hắn còn sợ ai nữa. Có câu nói rất đúng, không ở đây thì không mưu việc chính, người đi đã bao nhiêu năm, trà đã đổi bao nhiêu chén nhỏ , Sài Mãnh ta còn sợ ngươi sao ?
Ngô Triết bỏ tay Ngô Bảo Nhi, vọt tới bên cạnh Sài Mãnh giơ tay đánh người, Mạnh Thiên Sở ngăn tay Ngô Triết lại, nhẹ nói: "Tôi nghĩ đại nhân không phải là tới đánh nhau, thủ hạ nói chuyện có chỗ thất lễ, vãn sinh tự nhiên trở về quản giáo cho kỹ, hiện giờ có việc, không tiện lắm."
Ngô Triết lúc này mới phát hiện Mạnh Thiên Sở tuy ngoài mặt chẳng qua là nói rất nhẹ nhàng, nhưng bản thân đã biết không nên đánh. Mạnh Thiên Sở khí lực thật không nhỏ. Hơn nữa, lão già rồi, nếu thật muốn động thủ, Mạnh Thiên Sở chưa chắc hoàn thủ, nhưng tiểu tử bên cạnh khó nói, nghĩ tới đây Ngô Triết thả tay xuống, xoay người qua Ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-danh-su-gia/2221256/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.