Tệ, quá tệ, Hắc Chính mà đến trường, thì chẳng phải mỗi ngày sẽ chạm mặt tên đó sao? Dù đúng với kịch bản, cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, mà quan trọng nhất cô khẳng định kẻ xuyên giả kia có người hỗ trợ, hơn nữa còn có khả năng thay đổi mọi thứ, có thể nói đường đi, nước bước của mình đều bị tên đó chặn. Suy nghĩ khả năng người có thể làm việc đó, trong tiểu thuyết, chỉ có thể là hệ thống, cô bắt đầu nhíu mày.
Tuy nhiên, vẫn phải đi đến trường đã, nếu như có thể nhất định đi trước cô một bước, xem khả năng.
Cô ăn sáng xong, đi tới trường, với gương mặt trắng bệch gần như chết, cô biết căn bệnh này đang là giai đoạn cuối, nói thực ngay cả bước đi cũng khó khăn, cảm thấy vô cảm cùng khó chịu, đầu óc lẫn cơ thể, có thể nói tháng nữa là có thể ngồi xe lăn cho bệnh nhân. Tuy nhiên, gương mặt ốm yếu này vẫn trưng lên cho người khác nhìn, ngoài mặt lớp son phấn che giấu đi hình ảnh nhợt nhạt của cô, chỉ cần diễn một chút sẽ không ai nhận ra.
Cô bị như thế, từ lúc ngủ dậy, nên nhanh chóng trang điểm, người nhà nhìn vào cũng chỉ là nghĩ cô vẫn là thích Hắc Chính mà trang điểm một chút.
Trong nguyên tắc đúng là vậy, nữ phản diện Ái Vỹ vì Hắc Chính nên trang điểm một chút nhưng ngoài lý do đó cô ta cũng cảm nhận được tình trạng bất ổn trong đầu, cô ta không ngu mà để bị lừa bao năm mà không biết, chỉ là nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-anh-cua-trai-tim/37658/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.