Mạc Vy không thích người trước mặt này một chút nào hết, cô cảm thấy bất an nhiều hơn là hi vọng, bởi tới thời điểm này cô hoàn toàn không có ý định đấu thêm nữa, dù cho trận này có thắng thì cơ thể này cũng chẳng chống nổi.
Mục tiêu ban đầu là khiến cho Lạc Phong thích mình, nhưng nghĩ lại cũng thật buồn cười, làm như thế ngoài ý để cho cặp chính dễ đến với nhau hơn mà bản thân đến cuối cùng vẫn là chết. Là cái gì khiến cô tận lực mà vẫn đi đến kết cục này, lợi cho bản thân thì không thấy, lợi cho hắn thì dễ dàng.
Chuyện này người trước mặt đây lý giải cho cô về tất cả.
Cô bị mất đi một phần ký ức là do hệ thống xóa, hệ thống vốn không mong muốn cô trở thành vật cản của mình khi phát hiện bản thân cô vẫn còn sống, cô là kẻ bị lợi dụng, bị dẫn dắt trong chính kịch bản mình tạo ra.
Cô nghe có chút mơ hồ, một chút nào đó cô thấy người ở đây kể rất nhiệt tình cuối cùng đưa ra mục đích thực sự ý muốn cô giao nộp "Sách Tử" một thứ không được rõ ràng hình dung
- Mạc Vy: "Sách Tử"?
- Là thứ tạo nên thế giới này đó, không biết cô cất ở đâu?
- Mạc Vy: A... Cô cuối cùng cũng hiểu người này tìm gì nói: Tôi nghĩ cậu đến quá trễ rồi, tôi đã đưa cho hắn
- Đừng đùa!
- Mạc Vy: Tôi đâu có đùa! Trên tay tôi không có quyển sách!!
Người cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hinh-anh-cua-trai-tim/2105635/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.