Ra khỏi phòng họp, Lâm Dục Thư đến thẳng phòng trà. Nơi này có view biển xanh vô tận, thích hợp để thư giãn, cũng thích hợp để suy nghĩ.
Vốn trong phòng trà còn có hai người đang tán gẫu, nhưng thấy Lâm Dục Thư tới, họ đều tự giác rời khỏi nơi này.
Lâm Dục Thư đi tới bên cạnh máy pha cà phê, chợt nghe phía sau vang lên giọng nói của Thiệu Quang Kiệt: “Cậu cảm thấy Tống Khải Minh muốn bán tới mức nào? ”
Đến phòng trà để thư giãn một lát, ai ngờ còn bị sếp đi theo.
“Có lẽ không phải là rất muốn.” Lâm Dục Thư bưng ly cà phê, xoay người lại, “Anh ta chắc chắn không cần thương vụ này nhiều như chúng ta. ”
Dù việc mua lại có thất bại, nó cũng sẽ không ảnh hưởng đến Tống Khải Minh. Hắn chỉ mất một cơ hội để đưa S-Power ra trước mắt công chúng, còn nếu Vĩnh Tinh không thể hoàn thành việc thu mua, vậy ảnh hưởng lên giá cổ phiếu sẽ rất lớn.
Thị trường chứng khoán xưa nay chỉ chú ý đến hai chữ “niềm tin”, Vĩnh Tinh sẽ không chịu nổi thêm một lần trọng thương nữa.
“Nhưng tôi vốn tưởng cậu ta rất muốn thương vụ này.” Thiệu Quang Kiệt đi đến bên cửa sổ sát đất, nghiêng đầu nhìn Lâm Dục Thư, “Lúc trước trao đổi qua điện thoại, tôi cảm thấy cậu ta rất muốn được Vĩnh Tinh thu mua. ”
Lâm Dục Thư bưng cốc cà phê lên, nhấp một ngụm, trong lòng thầm nghĩ: Đó chỉ là tự anh cảm thấy thế…
Nhưng Lâm Dục Thư đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-ung-phanh-dia/2855757/chuong-7.html