Vừa nghe hắn nói xong, Lâm Dục Thư lại càng thêm hối hận, làm sao tôi có thể tìm luật sư cho anh được chứ?
Xem ra y vẫn chưa hiểu rõ Tống Khải Minh.
Y chẳng qua chỉ nhả ra một chút tin tức, thậm chí còn chưa cho hắn thời gian để tiêu hóa, nhưng Tống Khải Minh đã lập tức đánh hơi được y còn có giá trị lợi dụng, liền chủ động xuất kích, túm chặt không cho y kịp chạy.
Thật giống như một con sói đánh hơi thấy mùi thịt.
“Đó là chuyện của anh.” Cho dù bị đè chặt, Lâm Dục Thư vẫn bình tĩnh, chỉ hơi nghiêng đầu, né xa hơi thở của Tống Khải Minh, “Anh buông tôi ra.”
Tống Khải Minh không nhúc nhích, nhìn Lâm Dục Thư hỏi: “Thiệu Quang Kiệt biết cậu cố tình tới đây tìm tôi không?”
“Hả?” Nghe hắn nói vậy, Lâm Dục Thư suýt thì nghẹn.
Cái gì mà “cố tình tới đây tìm hắn”? Người này có hiểu lầm gì không vậy?
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, Lâm Dục Thư đã không muốn để cho Thiệu Quang Kiệt biết chuyện này, hắn còn hết lần này tới lần khác nhắc tới Thiệu Quang Kiệt.
“Anh nghe cho rõ đây,” Lâm Dục Thư trừng mắt nhìn Tống Khải Minh, chọc vào ngực hắn, không khách khí nói thẳng, “Hôm nay tôi đến chơi, không liên quan gì đến anh.”
Đôi mắt đào đẹp vì tức giận mà trở nên hung hăng, nhưng cũng không dọa người, ngược lại còn thêm mấy phần câu nhân.
“Trùng hợp vậy sao?” Tống Khải Minh hiển nhiên không tin, nhướng mày hỏi.
“Trùng hợp như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-ung-phanh-dia/2855752/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.