Lon nước bất giác thấy đáy, ngoài cửa sổ mặt trăng lặng lẽ trốn sau mây.
Lâm Dục Thư cuối cùng vẫn theo thói quen co chân lên xếp bằng, dựa vào ghế sofa, nói: “Hợp tác cùng có lợi cũng không thiệt thòi gì cho anh. Ngược lại nếu anh đòi hỏi quá nhiều, vụ đàm phán này sẽ rất khó tiến hành tiếp.”
Tống Khải Minh tựa vào một bên khác của sofa, rõ ràng làm khách nhưng lại tự nhiên như ở nhà mình, một chân tùy ý co lên ghế, “Thiệu Quang Kiệt quá đáng hơn tôi chứ, đúng không?”
“Anh ta nghe không hiểu ý của tôi.” Lâm Dục Thư vứt cái lon rỗng vào trong thùng rác, “Phải tìm cách khác thôi.”
Cậu đi vào phòng bếp: “Uống thêm gì không?”
“Có rượu không? Lần trước bình cậu đưa cũng không tệ lắm.”
“Vang trắng không có, vang đỏ uống không?”
“Cũng được, không cần cầu kỳ đâu.”
Lâm Dục Thư không có thói quen uống rượu trước khi ngủ. Y chọn một chai vang tương đối nhẹ, nhưng chai đó đặt ở phía trên cao, kiễng cũng không tới. Lâm Dục Thư đang định xoay người tìm ghế để trèo thì từ phía sau lưng đột nhiên với lên một cánh tay, chuẩn xác nhấc chai vang đó xuống.
“Cậu còn uống loại rượu này cơ à?” Tống Khải Minh săm soi cái chai, cũng không lùi lại, “Tôi tưởng chỉ có phụ nữ thích.”
Hắn hẳn là cũng đã tắm, mùi trầm hương không thấy, chỉ thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt.
“Uống rượu gì chẳng liên quan gì tới giới tính.” Lâm Dục Thư lấy đi chai rượu, đẩy ng.ực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-ung-phanh-dia/2855746/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.