Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Lâm Dục Thư mơ hồ cảm thấy thắt lưng có chút nặng.
Y vô thức lật người ra nằm thẳng, cảm giác đè nặng trên thắt lưng liền trở nên càng rõ ràng, giống như có thứ gì đó từ thắt lưng trượt xuống rốn y. Chỗ đó lập tức ấm sực lên như thể có một đứa bé đang áp vào, mặc dù trong chăn vốn ấm áp, nhưng cảm giác ở đó vẫn đặc biệt gây chú ý.
Dược hiệu của thuốc cảm tựa hồ đã hết. Sau khi ngủ đủ giấc, đầu óc y bắt đầu trở lại tỉnh táo như bình thường, Lâm Dục Thư đột nhiên nhận ra…
Có một bàn tay đặt trên bụng y.
Còn không cách lớp quần áo.
Y mở bừng hai mắt, nhìn đăm đăm lên trần nhà. Một giây sau, y quay đầu nhìn về phía bên cạnh, thấy rõ người kia là ai liền hất bàn tay đang thò vào trong đồ ngủ của hắn ra. Ngồi bật dậy, y khó có thể tin nổi mà hô lên: “Tống Khải Minh!”
“Hửm?” Tống Khải Minh ngẩng đầu lên từ trên gối, tóc tai bù xù, không biết có phải là do ngủ không ngon hay không.
Hắn xoa xoa đầu rồi đứng lên, giọng nói khàn khàn lười biếng: “Dậy rồi à.”
Lâm Dục Thư vẫn có chút không thể tin nổi… Đôi mắt đào hoa ẩn ẩn lửa giận: “Sao anh lại…”
“Ngủ bên này á?” Tống Khải Minh lười biếng ngáp một cái, “Tôi bị lạ giường.”
Lâm Dục Thư: “?”
Lý do nghe có vẻ chính đáng, y lại không phản bác được.
“Lạ giường sao không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-ung-phanh-dia/2855721/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.