Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Lâm Dục Thư mơ hồ cảm thấy thắt lưng có chút nặng.
Y vô thức lật người ra nằm thẳng, cảm giác đè nặng trên thắt lưng liền trở nên càng rõ ràng, giống như có thứ gì đó từ thắt lưng trượt xuống rốn y. Chỗ đó lập tức ấm sực lên như thể có một đứa bé đang áp vào, mặc dù trong chăn vốn ấm áp, nhưng cảm giác ở đó vẫn đặc biệt gây chú ý.
Dược hiệu của thuốc cảm tựa hồ đã hết. Sau khi ngủ đủ giấc, đầu óc y bắt đầu trở lại tỉnh táo như bình thường, Lâm Dục Thư đột nhiên nhận ra…
Có một bàn tay đặt trên bụng y.
Còn không cách lớp quần áo.
Y mở bừng hai mắt, nhìn đăm đăm lên trần nhà. Một giây sau, y quay đầu nhìn về phía bên cạnh, thấy rõ người kia là ai liền hất bàn tay đang thò vào trong đồ ngủ của hắn ra. Ngồi bật dậy, y khó có thể tin nổi mà hô lên: “Tống Khải Minh!”
“Hửm?” Tống Khải Minh ngẩng đầu lên từ trên gối, tóc tai bù xù, không biết có phải là do ngủ không ngon hay không.
Lâm Dục Thư vẫn có chút không thể tin nổi… Đôi mắt đào hoa ẩn ẩn lửa giận: “Sao anh lại…”
“Ngủ bên này á?” Tống Khải Minh lười biếng ngáp một cái, “Tôi bị lạ giường.”
Lâm Dục Thư: “?”
Lý do nghe có vẻ chính đáng, y lại không phản bác được.
“Lạ giường sao không nói sớm? Lâm Dục Thư nổi giận hỏi.
“Tôi cũng vừa mới biết thôi. Sang chỗ cậu mới thấy khó ngủ quá, cho nên lại quay về.”
Lý do này nghe cũng tương đối hợp lý.
Cơn tức của Lâm Dục Thư thoáng tiêu tan một phần, lại hỏi: “Anh không biết đánh thức tôi à? ”
“Cậu là bệnh nhân, sao tôi làm thế được? Cậu thấy khá hơn chưa?”
Amidan vẫn còn hơi đau, nhưng không còn ho và sổ mũi.
“Khỏe rồi.” Lâm Dục Thư trả lời một câu, sau đó bất giác lại cảm thấy không đúng lắm. Rõ ràng vừa rồi lửa giận của y như núi lửa sắp phun trào mãnh liệt, sao Tống Khải Minh mới chỉ qua loa ứng phó hai ba câu đã hết rồi?
Ngủ cùng một chỗ tạm thời không đề cập tới, tay thò vào quần áo y là sao? Không phải đây là mới là vấn đề chính sao?
Lâm Dục Thư định hỏi vụ này, nhưng Tống Khải Minh vừa mới tỏ vẻ quan tâm đến bệnh tình của y nên y không thể cao điệu hỏi tội, vì như vậy sẽ có vẻ như y rất hẹp hòi.
Y đang định tìm một cái cớ để kéo đề tài quay lại chỗ cũ hòng tiếp tục tra hỏi thì Ốc Ốc đột nhiên đi vào, hai chân trước chống lên mép giường, nhìn Tống Khải Minh mà “gâu” một tiếng.
“Nó đang giục tôi.” Tống Khải Minh xoay người xuống giường: “Để tôi dắt chó đi dạo trước, bye bye.”
Một người một chó biến mất sau cửa phòng ngủ, Lâm Dục Thư mơ hồ nghe được tiếng hắn nói chuyện với Ốc Ốc.
“… Nói bao nhiêu lần rồi? Không được thò chân lên giường, hôm nay tạm thời không so đo với mày…”
Hôm nay thứ ba, xe của Tống Khải Minh phải đi đăng kiểm định kỳ, bình thường ngày này hai người sẽ hẹn 8h30 cùng đi chung xe.
Lâm Dục Thư nhìn đồng hồ đầu giường, mới hơn 7h30, còn chưa đến giờ bình thường y tỉnh dậy. Tuy tối hôm qua ngủ sớm, hiện tại cũng không buồn ngủ, nhưng dù sao vẫn còn bị cảm, cơ thể không thoải mái lắm nên y tính toán ngủ tiếp một lúc.
Nhưng vừa về phòng ngủ của mình, núi lửa của y lại phun trào: “Tống! Khải! Minh!”
Chăn trên giường rất gọn gàng, không có dấu vết nào là đã có ai ngủ qua. Lâm Dục Thư muốn tìm lý do biện hộ cho hắn cũng tìm không ra.
Khi dọn giường y có thói quen, lật lại hai góc chăn gần đầu giường, để lộ ra hai cái gối như ở trong khách sạn, bởi vì như vậy vô cùng đẹp mắt. Nhưng Tống Khải Minh không có thói quen này cho nên đây không thể nào là do hắn dọn được.
Đương nhiên, những thứ này chỉ là suy đoán, y không có chứng cớ.
Nhưng sáng hôm qua trước khi ra khỏi cửa, y đã thắt một cái cà vạt màu sáng rồi tới cửa lại cảm thấy hơi lố, mới bỏ ra rồi tiện tay ném lên giường, đi thay cái khác. Bây giờ cái cà vạt đó vẫn còn nguyên ở vị trí cũ.
Nói cách khác, tối hôm qua Tống Khải Minh căn bản không tới đây.
08:30.
Hai cánh cửa phòng đối diện đồng thời mở ra, người đàn ông bên phải đi ra mặc âu phục màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu lạc đà, toàn thân tỉ mỉ. Mà người đàn ông đi ra bên trái mặc áo khoác denim, bên trong là một chiếc áo len cổ cao màu đen, bó sát vừa phải.
Cả hai đều không hẹn mà cùng thay quần áo mùa đông.
Lâm Dục Thư nhìn lướt qua hắn, đi về phía thang máy, còn Tống Khải Minh thì hai tay đút túi, lười biếng theo sau.
“Tôi đã về nhà xem.” Lâm Dục Thư ấn nút chọn tầng, “Anh căn bản chưa từng tới nhà tôi. ”
“Ừm.” Hắn tỉnh bơ nói, “Bị cậu phát hiện rồi.”
Giọng điệu của hắn không hề có chút nào chột dạ, có vẻ đã biết mình sớm muộn cũng sẽ bị lộ.
Được rồi, thản nhiên nãy giờ đều là giả vờ. Lâm Dục Thư giận dữ nhìn hắn: “Anh thấy lừa tôi rất vui sao? ”
“Không phải, tôi đâu có ý lừa gạt cậu.” Tống Khải Minh thành thật chớp chớp mắt, “Cậu cảm thấy nếu tôi thật sự muốn lừa thì sẽ không biết đi bài bố hiện trường sao?”
…… Có vẻ cũng hợp lý.
“Vậy anh có ý gì?” y nhíu mày hỏi.
“Tôi chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc cậu.” Tống Khải Minh vô tội nói, “Nhưng tôi biết cậu chắc chắn sẽ tức giận, cho nên tìm cái cớ cho cậu hạ hỏa đã.”
Lâm Dục Thư quả thực không hiểu ra sao: “Nhưng bây giờ tôi càng tức giận hơn được chưa?”
“Nghe tôi giải thích đã,” Tống Khải Minh nói, “Tôi có thể lừa được cậu để cậu không tức giận với tôi đúng không? Nhưng giữa lừa dối và thẳng thắn, tôi đã chọn cái sau, tại sao? Bởi vì tôi không muốn lừa dối cậu. Như vậy mà cậu còn tức giận với tôi sao?”
Vừa dứt lời, cũng không biết có phải do nói một lèo quá dài không, cổ họng đột nhiên ngứa không chịu nổi, y thật sự không nhịn được, lấy khăn tay ra che miệng, ho kịch liệt một tràng.
“Thần cảm cúm không thích nghe điều này rồi.” Đúng lúc thang máy đi xuống tầng hai, Tống Khải Minh vòng tay quanh thắt lưng y, dẫn y đi tới chỗ đậu xe: “Tôi nói chứ, giám đốc Lâm, giờ là thời đại nào rồi, có phải cậu có chút cổ hủ quá không vậy? Tôi thấy có gì đâu mà phải tức giận như vậy chứ?”
Lâm Dục Thư trừng mắt, sao có thể không tức giận? Y cực kỳ ngứa mắt bộ dạng hoa hoa công tử của Tống Khải Minh!
Y vừa định nói ra, cổ họng lại tức thì ngứa không chịu nổi, hơn nữa khăn còn đang che miệng, muốn nói cũng bị chặn.
“Cậu là người bệnh, hôm nay tôi lái xe.” Tống Khải Minh lấy chìa khóa xe từ trong tay y, lại nhìn cái khăn tay kia: “Hoa văn trang trí khăn này trông khá đẹp.”
Rút cuộc hết cơn ho, Lâm Dục Thư buông khăn tay xuống, tức giận nói: “Cái khăn kia của tôi anh định giặt đến khi nào?”
“Sinh bệnh không nên tức giận.” Hắn đẩy y lên ghế phó lái, “Mau lên xe đi, sắp trễ rồi.”
Lâm Dục Thư quyết định ban cho Tống Khải Minh một danh hiệu: bậc thầy lươn lẹo.
Ngồi trong phòng làm việc của mình, y bình tĩnh xem xét lại, phát hiện mưu kế của Tống Khải Minh thật ra rất đơn giản: chỉ cần tránh mặt đi vào những thời điểm y muốn nổi giận nhất.
Đầu tiên là lúc mới tỉnh lại, Tống Khải Minh tùy tiện qua loa vài câu để hòa hoãn lại cơn giận của y. Biết y về nhà sẽ nổi cơn tam bành, hắn liền dắt chó đi dạo.
Sau đó là hơn một tiếng sau, khi đó y đã bình tĩnh lại, thay vì tức giận, y càng muốn tìm Tống Khải Minh đòi giải thích – như vậy mục đích của Tống Khải Minh cũng đạt được, không cần phải nói chuyện lúc Lâm Dục Thư tức giận nhất.
Nghĩ tới đây, Lâm Dục Thư quả thực càng thêm khó chịu, tâm cơ của con sói đuôi to này có phải quá sâu rồi không?
Cứ nghĩ mãi tới chuyện này chỉ càng ảnh hưởng đến công việc, Lâm Dục Thư dứt khoát cầm cốc lên đi pha trà, tiện thể thả lỏng đại não. Mà khi đi ngang qua cửa, y thấy Tống Khải Minh đang nói gì đó với cô lễ tân, cô này lộ ra vẻ mặt có chút khó xử.
“Sếp Tống có gì phân phó sao?”
Lâm Dục Thư thong dong tự nhiên tiến lên.
Cô lễ tân tựa như nhìn thấy cứu tinh, nói ngay: “Quản lý Lâm, sếp Tống muốn đổi văn phòng, cái này nên tìm ai đây?”
“Tìm tôi là được.” Lâm Dục Thư chống khuỷu tay lên quầy lễ tân, xoay người hỏi hắn: “Sao sếp Tống đột nhiên muốn đổi văn phòng?”
“Diện tích hơi nhỏ.” Tống Khải Minh nhướng mày, ngữ khí như bình thường, “Hướng phòng cũng không tốt lắm, tôi muốn đổi một phòng làm việc hướng nam.”
“Vậy thì có chút phiền toái.” Lâm Dục Thư tỏ vẻ không mặn mà, “Khu vực của công ty quản lý gia đình họ Thiệu chỉ có từng đó phòng, hay là sếp Tống muốn chuyển xuống phía dưới?”
“Tôi nhớ là,” Tống Khải Minh mỉm cười, “Bên khu cậu có phòng trống.”
“Bên đó là văn phòng giám đốc, sếp Tống sang đó e là không ổn lắm?” Lâm Dục Thư nói, “Hơn nữa thân phận sếp Tống vốn đã đặc thù, muốn đổi văn phòng là đổi, người khác có phải sẽ bàn ra tán vào không? Sếp Thiệu hẳn cũng sẽ không đồng ý. ”
Nụ cười của Tống Khải Minh liền có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Tạm thời vậy đi. Chờ sang năm tôi sẽ xem có thể giúp sếp đổi hay không.”
Nói xong câu này, Lâm Dục Thư xoay người rời đi. Quả nhiên điện thoại di động nhanh chóng rung lên.
Tống Khải Minh: Lâm Dục Thư, cậu giỏi lắm
Tống Khải Minh: Ốc Ốc sủa điên loạn.jpg
Cảm giác thật sảng khoái! Lâm Dục Thư nhét điện thoại vào túi, tâm trạng không tệ, còn ngâm nga một bài hát.
Gần đến giờ tan tầm, điện thoại lại rung lên. Mỗi thứ ba và thứ tư, tin nhắn của Tống Khải Minh đều đặn gửi tới thúc giục y tan tầm.
Nhưng lần này còn kèm theo meme Ốc Ốc tức giận.jpg, xem ra Tống Khải Minh vẫn còn đang hậm hực. Công việc chưa xong, hơn nữa hôm nay y cố ý để Tống Khải Minh tự mình bắt xe về, liền thoải mái trả lời:
Lâm Dục Thư: tăng ca
Một lát sau, Tống Khải Minh gửi một tấm ảnh.
Đó là chìa khóa xe Civic của y!
… Mẹ kiếp!
Buổi sáng để hắn lái xe, y quên đòi lại chìa khóa.
Tống Khải Minh: mười phút nữa không xuống là tôi đi về
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]