Chuyến bay thẳng từ Frankfurt đến Châu Cảng đã hết vé, Tống Khải Minh liền mua vé bay chuyển tiếp thông qua Singapore. Đến nơi đã là đêm chủ nhật.
Sân bay không náo nhiệt như ban ngày. Tống Khải Minh ngồi hạng thương gia, có lẽ sẽ xuống máy bay trước hạng phổ thông.
Một người, hai người, ba người… Giữa đám người đột nhiên nổi bật một kẻ vóc dáng cao to. Lâm Dục Thư phất tay: “Tống Khải Minh!”
Cùng lúc Tống Khải Minh cũng nhìn sang chỗ y. Hắn mặc một chiếc sơ mi dài tay, áo khoác đen vắt lên khuỷu tay, quần ống thẳng và giày Chelsea tôn lên bắp đùi thon dài thẳng tắp.
“Chờ lâu chưa?” Tống Khải Minh đi về phía y. Dù ngồi trên máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, bước chân hắn không có chút nào rệu rã như những hành khách khác, thậm chí còn đi nhanh hơn bình thường.
“Bình thường.” Lâm Dục Thư nói, “Mặc áo khoác vào, bên ngoài lạnh đấy.”
Tống Khải Minh cười: “Ừm.”
Hắn gần như không có hành lý gì, chỉ mang một vali nhỏ.
Ban đêm sân bay không tắc nghẽn như ban ngày. Tống Khải Minh hạ lưng ghế xuống thấp, gần như nằm hẳn xuống. “Cậu nghĩ ra cách từ chối ông ngoại tôi chưa? ”
“Chưa.” Nghĩ Ốc Ốc sắp gặp lại bố nó, Lâm Dục tâm huyết dâng trào tắm rửa cho nó, kết quả sấy lông đã mất hai tiếng, chưa kể dọn dẹp phòng tắm còn tốn thêm một tiếng. Nếu lại có lần sau, y nhất định sẽ không xem thường chuyện tắm rửa cho chó bự, trực tiếp vứt nó tới spa thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-ung-phanh-dia/2855713/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.