Không lâu sau, Lâm Dục Thư xuống xe ở nơi giao lộ đã nói. Thiệu Quang Kiệt đậu xe ven đường, xoay đầu lại nói với y: “Những gì vừa rồi tôi nói cậu cũng suy nghĩ thật kỹ đi, hiện tại chọn lại còn kịp.”
Thái độ của hắn đã bình tĩnh lại như trước, làm bộ như vừa rồi chưa từng có lúc nào cuồng vọng phách lối.
“Được, sếp Thiệu.” Nói đoạn, y liền ra phía sau lấy vali.
Thiệu Quang Kiệt vừa mới nguội bớt cơn điên, lúc này lại nổi trận lôi đình, nhìn theo bóng lưng Tống Khải Minh mà hét: “Con mẹ nó chính mày mới là học sinh tiểu học đấy?!”
—— chỉ có học sinh tiểu học mới nói xấu sau lưng…
Mới vừa rồi châm chọc như thế, lúc này chính Tống Khải Minh quay đầu liền kéo Lâm Dục Thư đi mất.
Hai người đi bộ chừng mười phút là về tới khu nhà.
Thiệu Quang Kiệt không đi theo, nhưng Lâm Dục Thư cũng không quan tâm.
Trong khu nhà treo đầy đèn lồng đỏ chót, cổng chính treo câu đối “Cung chúc tân xuân vui vẻ”.
Chỉ hơn mười ngày nữa là đến tết. Nhưng cuộc họp cổ đông đã tới gần, Lâm Dục Thư cũng không có tâm tư mừng năm mới.
“Em đang lo lắng sao?” Trên con đường bốn bề vắng lặng, Tống Khải Minh nắm lấy tay y.
Tháng giêng trời lạnh, nhưng lòng bàn tay hắn rất ấm áp, xua tan hết sự giá rét.
“Thiệu Quang Kiệt quả thật có chút tự mãn.” Lâm Dục Thư nói.
“Chuyện hắn nói anh họ Tống câu sao?”
“Ừm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-ung-phanh-dia/2855675/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.