Nhà vệ sinh trong phòng ngủ của Vũ Tu rất lớn, những giọt nước xối xả từ vòi hoa sen nhỏ xuống sàn, có tiếng vang rõ rệt trong phòng tắm.
Diệp Ngữ Thần ngửa mặt lên, nhắm mắt lại, cảm nhận giọt nước nhỏ ở trên mặt, muốn làm cho đầu óc trống rỗng, nhưng cho dù thế nào thì anh cũng không làm được.
Anh vẫn còn nhớ trong Tieba có người chuyên viết bài phân tích, nói môi Vũ Tu mỏng dày vừa phải, rất thích hợp để hôn.
Lúc ấy, Diệp Ngữ Thần xem một lúc cũng không thể nào hiểu được tại sao lại có thể đi đến kết luận này, nhưng bây giờ sau khi tự mình trải nghiệm, anh đồng ý với kết luận này, không chỉ thích hợp để hôn, mà lúc hôn còn rất đẹp, bởi vì lông mi Vũ Tu sẽ rung nhè nhẹ theo động tác môi hắn, rung động đến mức khiến Diệp Ngữ Thần ngứa ngáy ở trong lòng.
Đáng ghét.
Nhận ra mình đang nhớ lại nụ hôn của Vũ Tu, Diệp Ngữ Thần gãi đầu lung tung.
Tại sao trước đây anh không phát hiện ra mình thích con trai nhỉ?
Nhưng trước đây bên cạnh Diệp Ngữ Thần thật sự không có ai như Vũ Tu, có thể khiến anh cam tâm tình nguyện thừa nhận hắn đẹp trai hơn anh, còn có chung sở thích với anh.
Nghĩ như vậy, được Vũ Tu thích...giống như là được lợi.
Không đúng, anh vui vẻ cái gì chứ?
Rõ ràng Vũ Tu mới là người được lợi thì có.
Diệp Ngữ Thần không muốn nghĩ về những điều này nữa, dù sao thì anh cũng đã đồng ý lời tỏ tình của Vũ Tu, thiệt thòi hay là được lợi cũng chẳng quan trọng.
Anh nhanh chóng rửa sạch bọt trên người, lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của Vũ Tu: "Còn chưa tắm xong sao?"
"Xong rồi." Diệp Ngữ Thần tắt vòi hoa sen, đột nhiên phát hiện xung quanh không có khăn tắm, liền mở cửa phòng tắm hỏi, "Khăn tắm của em đâu?"
"Ở trong giỏ đựng quần áo bẩn." Vũ Tu nói, "Vừa rồi, em dùng xong liền ném vào đó."
Khăn tắm nhà Diệp Ngữ Thần sẽ được dì giúp việc bỏ vào máy giặt giặt sấy khô và khử trùng vài ngày một lần, nhưng thành thật mà nói, khăn tắm vốn là được dùng để lau người sau khi tắm, dù thế nào cũng sẽ không quá bẩn.
Anh nhìn trái nhìn phải, thấy giỏ đựng quần áo bẩn ở lối vào nhà vệ sinh, liền đi đôi dép lê ướt sũng qua đó.
"Cốc cốc." Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa của Vũ Tu, "Em lấy cái mới ở trong tủ quần áo cho anh."
"Không cần đâu!"
Diệp Ngữ Thần cầm lấy khăn tắm trong tay, thấy cửa nhà vệ sinh có dấu hiệu bị mở ra, không chút nghĩ ngợi giơ chân phải lên, định đá cửa đóng lại.
Nhưng giữa giỏ đựng quần áo bẩn và cửa vẫn còn một khoảng cách, hơn nữa dép lê trên chân Diệp Ngữ Thần cũng không chống trượt nên khi khi anh nhấc chân phải về phía trước, chân trái của anh đột nhiên trượt về phía sau, chờ anh lấy lại tinh thần thì anh đã bổ nhào trên mặt đất.
Trong nhà vệ sinh vang lên một tiếng 'rầm' thật lớn, Vũ Tu vốn định chỉ mở một khe hở đưa khăn tắm vào, nhưng nghe thấy tiếng động, hắn vội vàng mở cửa ra, liền trông thấy Diệp Ngữ Thần hiện ra một chữ mã tiêu chuẩn trên mặt đất.
Vũ Tu: "...?"
Diệp Ngữ Thần: "..."
Diệp Ngữ Thần nhắm hai mắt lại vùi đầu xuống, vẻ mặt cuộc đời không còn gì luyến tiếc.
Cũng may khăn tắm vẫn còn ở trên tay anh, che đi bộ vị quan trọng, không đến mức khiến anh mất đi tôn nghiêm cuối cùng.
'Ha ha' một tiếng, Vũ Tu phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
Hắn vốn định cố mím môi, muốn kiềm chế ý cười, nhưng bả vai của hắn run run biên độ càng lúc càng lớn, cuối cùng hắn không nhịn được, kéo khung cửa cười thành tiếng.
"Vũ Tu!" Diệp Ngữ Thần thẹn quá hóa giận từ trên mặt đất đứng lên, quấn khăn tắm quanh eo, "Em cười nữa thử xem?"
"Được, em không cười." Vũ Tu cố nén cười, nhưng khóe miệng vẫn vui vẻ nhếch lên, "Anh dẻo dai thật đấy?"
"Ồ." Vũ Tu mím môi, thật sự là không nhịn được, lại nở nụ cười, "Bổ nhào thật đẹp."
"Em!" Diệp Ngữ Thần xù lông, tiến lên hai bước muốn chỉnh đốn Vũ Tu.
Nhưng ai ngờ Vũ Tu đã sớm có chuẩn bị, ôm anh vào trong lòng, nhìn anh hỏi: "Anh muốn mặc quần áo trước hay là làm loạn với em trước?"
Rõ ràng lúc trước hai người đùa giỡn cũng thường xuyên có tiếp xúc thân thể, nhưng lần này Diệp Ngữ Thần áp vào lồng ngực Vũ Tu, trái tim không hiểu sao đập dồn dập.
Cuối cùng tất nhiên là Diệp Ngữ Thần mặc quần áo trước.
Anh thay bộ ngủ của Vũ Tu, chất tơ lụa màu trắng sữa càng làm nổi bật lên làn da mịn màng của anh, cũng làm cho vết ửng hồng không tự nhiên trên má anh rõ hơn.
"Chúng ta đắp chăn trò chuyện đi." Anh bò đến nằm bên cạnh Vũ Tu, cũng không biết đang lo lắng cái gì, "Em đừng có mà làm chuyện kỳ quái."
Vũ Tu đáp lại 'Được', xoay người ôm eo anh, hỏi: "Nói chuyện gì?"
"Không phải, tay em để chỗ nào đấy?" Diệp Ngữ Thần muốn đẩy tay Vũ Tu ra, nhưng hắn không chịu buông ra, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh như vậy, khiến anh hơi mềm lòng.
"Được rồi," Diệp Ngữ Thần dựa sát vào Vũ Tu, "Em muốn ôm thì ôm đi."
Vũ Tu cười nói: "Được."
"Lần này, em vào đoàn quay trong bao lâu?" Diệp Ngữ Thần hỏi.
"Khả năng học kỳ sau đều sẽ không ở trường." Vũ Tu nói.
Kể từ khi giành được giải diễn viên mới xuất sắc nhất giải Kim Lan, tài nguyên của Vũ Tu càng ngày càng tốt.
Nói đến bộ phim sắp khởi quay, đội ngũ chế tác rất hùng hậu, mức đầu tư cũng vượt qua bất kỳ bộ phim nào hắn từng quay trước kia.
Diệp Ngữ Thần đột nhiên nhớ tới anh từng nói với Vũ Tu, hắn chỉ là tạm thời đi trước anh mà thôi, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy, hắn đã bắt đầu chạy, còn anh vẫn đứng yên tại chỗ.
Có lẽ là cảm thấy tâm tình của anh không được tốt lắm, Vũ Tu hỏi: "Nhà anh định chuẩn bị phim gì cho anh?"
"Võ thuật." Diệp Ngữ Thần nói, "Anh trai anh đang cho người tìm kịch bản rồi."
"Võ thuật rất hợp với anh." Vũ Tu nói, "Có vài người không có nền tảng vận động, vừa lên sẽ lộ ra bộ mặt thật. Nhưng anh có kỹ năng vũ đạo, nếu đạo diễn có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ có thể quay những cảnh đánh đấm rất đẹp."
"Cũng không biết anh trai anh sẽ tìm đạo diễn nào." Diệp Ngữ Thần nói.
Vũ Tu nói mấy cái tên: "Bọn họ quay phim đều tốt."
Diệp Ngữ Thần gật đầu: "Trở về anh nhắc anh trai anh tham khảo một chút."
"Chờ sau khi anh lấy được kịch bản," Vũ Tu lại nói, "Em cũng sẽ giúp anh tập diễn."
"Được." Diệp Ngữ Thần nói, "Nhưng không biết còn mất bao lâu nữa."
Diệp Ngữ Thần cũng không lo anh trai anh sẽ thất hứa, dù sao chuyện Diệp Bính Khôn hứa hẹn đều nhất định sẽ làm được.
Chỉ là không biết danh tiếng bộ phim thế nào, người khác sẽ đánh giá anh ra sao, những chuyện này anh không có cách nào khống chế.
"Em nói xem nếu anh cứ mơ hồ như vậy mà ra mắt thì phải làm sao bây giờ?" Trong lòng Diệp Ngữ Thần có chút không yên tâm hỏi.
"Làm sao có thể." Vũ Tu kỳ quái nhìn Diệp Ngữ Thần, "Anh không có lòng tin vào chính mình như vậy sao?"
"Không có, anh chỉ là sợ..." Diệp Ngữ Thần dừng một chút, nhỏ giọng nói, "Khoảng cách giữa chúng ta càng lúc càng lớn."
Không khí bỗng trở nên im ắng.
Diệp Ngữ Thần không khỏi có chút ngượng ngùng, xoay người qua một bên, nói: "Ngủ đi."
Nhưng Vũ Tu lại sát tới, ghé vào lỗ tai anh hỏi: "Anh cảm thấy chúng ta có khoảng cách sao?"
"Khoảng cách càng lúc càng lớn" - Trước tiên phải có, sau đó mới có thể thành lớn.
Khoảnh khắc Diệp Ngữ Thần nói ra lời này, anh cũng đã để lộ suy nghĩ thật sự của mình.
"Cũng không phải," Anh giải thích, "Anh chỉ là nói chúng ta có chút khoảng cách trên con đường diễn viên này, ở những chỗ khác anh cũng không cảm thấy không sánh bằng em."
"Không thể xem như vậy." Vũ Tu nói, "Em cũng còn đang ở vạch xuất phát trên con đường biên kịch, cho nên sau này chúng ta sẽ cùng nhau tiến bộ."
Cùng nhau tiến bộ, Diệp Ngữ Thần thích cách nói này của Vũ Tu.
Vũ Tu lại nói: "Sau này anh ở trước màn, em ở phía sau màn, em viết kịch bản, anh diễn, anh giành giải nam diễn viên xuất sắc nhất, em giành giải biên kịch xuất sắc nhất, chúng ta cùng nhau đi lên sân khấu nhận giải thưởng."
Diệp Ngữ Thần nở nụ cười: "Em nghĩ hay lắm, giành giải dễ như vậy sao?"
"Tin em đi," Vũ Tu ôm chặt Diệp Ngữ Thần, nói rất nghiêm túc, "Sẽ thực hiện được."
Ít nhất là vào lúc đó, Diệp Ngữ Thần cũng cho rằng giấc mơ này thật sự có thể thực hiện được. Thậm chí anh còn mơ thấy anh và Vũ Tu dắt tay nhau đứng ở trên bục nhận giải, khi anh và Vũ Tu ôm nhau ngủ vào buổi tối.
Nhưng sau này anh mới nhận ra ước mơ chẳng qua cũng chỉ là suy nghĩ viển vông mà thôi.
***
Thấy Vũ Tu lâu rồi mà còn chưa đi ra khỏi thư viện, Diệp Ngữ Thần quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Vũ Tu đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Cũng không biết nói chuyện gì, Vũ Tu trông có vẻ buồn rầu.
Rất nhanh, Vũ Tu phát hiện Diệp Ngữ Thần đang nhìn hắn, hắn cúp điện thoại, cất bước dài đi tới bên cạnh Diệp Ngữ Thần, nói: "Thầy Tạ phải đi rồi, anh có muốn đi tiễn cô ấy không?"
Để cho Chu Tuyền mau chóng rời đi là ý của Diệp Ngữ Thần, tất nhiên anh sẽ không đi tiễn.
"Em đi đi." Anh nhận lấy mấy quyển tiểu thuyết suy luận từ trong tay Vũ Tu, xoay người rời đi, "Anh trở về đọc sách."
Vũ Tu tiến lên hai ba bước, chặn đường Diệp Ngữ Thần: "Anh không trò chuyện về kịch bản mới với cô ấy sao?"
Diệp Ngữ Thần trông có vẻ khó hiểu: "Tại sao anh phải trò chuyện?"
"Chỉ cần anh đầu tư vào bộ phim này của cô ấy," Vũ Tu thản nhiên nói, "Vậy thì có thể trực tiếp chỉ định em là nam một."
Diệp Ngữ Thần nhướng mày: "Em nghĩ hay nhỉ."
"Chẳng lẽ anh không định đầu tư sao?" Vũ Tu hỏi.
"Là ai bảo anh không cần quan tâm đến sự nghiệp?" Diệp Ngữ Thần nói.
"Anh vừa mặc kệ no, vừa mặc kệ sự nghiệp, anh còn làm kim chủ làm gì?" Vũ Tu phàn nàn.
Diệp Ngữ Thần nhất thời á khẩu không biết nói gì, sao trước kia anh không phát hiện ra thằng nhóc thối này lại ngụy biện nhiều như vậy?
"Hay là anh chỉ là thuận miệng nói một chút?" Vũ Tu nhíu mày, nhìn lướt qua ba con chó con bên cạnh, "Anh đối với chó hoang còn tốt hơn em."
"...Được rồi." Diệp Ngữ Thần nhét sách vào trong tay Vũ Tu, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho tài xế, "Đến cửa thư viện đón tôi."
Buổi sáng, du thuyền đón khách đợt đầu tiên sẽ cập bến lúc tám rưỡi, Diệp Ngữ Thần đã gửi tin nhắn cho Chu Tuyền bảo cô xuống núi, Vũ Tu hy vọng có thể để hai người trò chuyện về kịch bản mới đã thất bại, bởi vì khi Chu Tuyền kéo vali chậm rãi đi tới bến tàu, du thuyền đã sắp cập bờ.
"Thật đáng tiếc, tôi còn phải đuổi kịp máy bay, không thể ở lại lâu hơn." Chu Toàn lộ ra vẻ tiếc nuối, trạng thái diễn xuất vẫn tốt như ngày hôm qua.
"Không sao đâu, thầy Tạ." Diệp Ngữ Thần lạnh nhạt nói: "Sau này có cơ hội chúng ta lại trò chuyện."
"Được, vậy tôi đi trước, chúng ta trò chuyện sau."
Tiếng còi trên du thuyền dần dần tới gần, Diệp Ngữ Thần đang định nói 'Đi thong thả', mà lúc này Vũ Tu đột nhiên hỏi: "Hai người không thêm phương thức liên lạc sao?"
Diệp Ngữ Thần phản ứng rất nhanh, nói với Vũ Tu: "Em gửi danh thiếp của cô ấy qua cho anh đi."
Chu Tuyền lập tức phụ họa: "Như vậy cũng được, lát nữa tôi chấp nhận là được."
Lúc này, du thuyền cập bến, Chu Tuyền không có ở lại nữa, kéo vali muốn đi ra bờ.
Nhưng mà, mới đi được hai bước, thân thể của cô đột nhiên cứng đờ tại chỗ, cùng lúc đó, con ngươi của Diệp Ngữ Thần trong nháy mắt giãn ra.
Ngày thường, rất ít khách lên đảo sớm như vậy, dù sao thời gian nhận phòng ở sơn trang cũng là sau 12 giờ trưa, lúc này lên đảo ngay cả phòng cũng không vào được.
Nhưng hôm nay có chút khác thường, một người đàn ông mặc âu phục, đi giày da đi từ trên du thuyền xuống, không phải ai khác mà chính là anh trai Diệp Ngữ Thần, Diệp Bính Khôn.
Hắn nhìn lướt qua Chu Tuyền, có chút kinh ngạc: "Sao em lại ở đây?"
Quả nhiên, Vũ Tu ở bên cạnh thắc mắc: "Hai người quen nhau sao?"
Diệp Ngữ Thần trong nháy mắt trở nên căng thẳng, anh gần như muốn hét vào mặt anh trai mình, hai người không thể hỏi trước khi lên đảo sao?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]