Chương trước
Chương sau
Nghe Giang Khác Chi lươn lẹo phủ nhận chuyện chia tay khiến Chung Hi tức đến nỗi ngẩng đầu lên muốn đối chất với anh. Nhưng vừa thấy ánh mắt của anh lòng cô đã mềm nhũn cả ra.
Giang Khác Chi cuối cùng cũng buông cô ra, nắm lấy một tay cô trầm giọng nói: “Nếu em không đi thì chúng ta về thôi.”
Chung Hi gật đầu với anh, bọn họ vẫn còn nhiều chuyện cần nói, nhưng không phải ở một nơi đông người như sân bay. Nhớ lại mình vừa diễn một bộ phim truyền hình Quỳnh Dao ở đây Chung Hi đã ngượng chín mặt.
Hai người trở lại trên xe của Giang Khác Chi, trời đã nhá nhem tối, chỗ Giang Khác Chi đậu xe ngay cả tắc xi cũng không có lấy một mống.
“Đi đâu?”Anh hỏi.
Chung Hi nghĩ cũng chưa nghĩ, nói thẳng: “Nhà anh, lâu rồi không gặp Hi Hi và Chi Chi.” Cô vẫn nhớ chuyện Giang Khác Chi vừa rồi nói bọn nó sắp chết rồi.
Rời khỏi chốn đông người, cả hai đối diện trong một không gian tối tăm như này khiến Chung Hi có hơi xấu hổ.
Cô vừa dứt lời thì hai người rất nhanh nhớ ra lần trước Chung Hi đã mang hết đồ nghề của mình đi rồi.
Trên xe không có đèn, Chung Hi đang định thắt dây an toàn, quay sang thì phát hiện Giang Khác Chi vẫn đang nhìn cô, anh “ừm” một tiếng rồi im lặng ôm cô vào lòng.
Ánh mắt anh như thiêu đốt lấy cơ thể cô, Chung Hi vẫn cảm thấy có chút phiền muộn, vừa rồi ở sân bay suy nghĩ đến việc có người nhìn, hai người chỉ ôm nhau một lúc đã buông ra. Bây giờ bóng tối bao trùm, cái ôm trong không gian chật hẹp dần ám mùi ái muội. Đã lâu lắm rồi hai người không gần gũi như vậy, anh ôm rất chặt, bên tai là tiếng nhịp tim càng lúc càng nhanh của Giang Khác Chi. Chung Hi vừa dựa vào đã cảm nhận được cục gì cưng cứng nhô lên giữa hai chân anh, mà bản thân cô cũng đã…
Không cần bất kỳ lời nói nào, Chung Hi chủ động tách hai chân ra ngồi trên đùi Giang Khác Chi.
“Em muốn anh rồi, anh có muốn em không?” Cô ôm mặt anh, bốn mắt nhìn nhau, tiếng thở dốc trong xe cũng càng trở nên rõ ràng.
Giang Khác Chi lặng lẽ cởi áo gió rộng rãi của Chung Hi ra, tiếp sai đó là áo sơ mi, lúc hai người ôm nhau đè ép lên núm vú đã dựng đứng lên, Giang Khác Chi cứ chăm chăm nhìn vào nơi đó.
“Muốn, được không?” Giọng anh khàn khàn hỏi.
Cô không ngờ anh cũng sẽ điên cuồng vì mình, Chung Hi vừa định đáp lại, Giang Khác Chi đã cúi đầu xuống, vẻ dịu dàng điềm đạm ban nãy nay còn đâu. Anh mạnh mẽ liếm láp gặm cắn, tay bên kia cũng không quên chăm sóc bầu ngực còn lại.
Chung Hi bị anh ngậm đến thân thể mềm nhũn, núm vú bị liếm cho ướt nhèm, Chung Hi thở hổn hển dựa lưng vào tay lái, Giang Khác Chi kéo một cái gối dựa vào lưng cô, Chung Hi cứ như vậy ôm lấy cổ anh, để anh yêu thương khắp bộ ngực đẫy đà.
Cảm giác ngứa râm ran khiến mắt Chung Hi mờ đi, giữa hai chân chầm chậm chảy ra nước nhờn, mà có khi nó đã thấm lên trên quần của Giang Khác Chi. Nếu không sao đột nhiên anh dừng động tác trên tay lại, đầu cũng không ngẩng lên lấy ra một cái bao cao su từ chỗ nào đó trong xe, đây là cái còn sót lại của bọn họ khi làm ở trên xe lần trước.
Chẳng quan tâm đây là đâu, hai cơ thể đã lâu không thân mật mà vẫn ngầm quấn quýt lấy nhau một cách mãnh liệt. Chung Hi vươn tay xé gói ni lông, nương ánh trăng sáng cúi đầu kéo khóa quần của Giang Khác Chi ra. Côn thịt sau khi thoát vải đã cương to không cầm nổi.
Mã mắt ở quy đầu không ngừng đã tràn ra chất lỏng, Chung Hi giúp anh đeo bao vào, cô nâng mông lên, nắm lấy côn thịt đến dưới cửa huyệt.
“Em đừng đi.” Giang Khác Chi nhìn cô nói, tay đặt lên đỉnh đầu cô, từng chút từng chút một tiến vào.
Hoa huyệt ẩm ướt thít chặt, Chung Hi cố gắng giữ phần còn chưa tiến vào, ngồi mạnh xuống.
Trong nháy mắt, cả hai đều sung sướng thở ra, Giang Khác Chi nhắm mắt lại hôn lung tung trên mặt cô, anh ngậm đầu lưỡi cô, hạ thể bắt đầu ra vào mạnh mẽ, Chung Hi bị anh đẩy thân thể đung đưa không ngừng, ghế ngồi phát ra tiếng động.
“Ha a, ừ…”
Cô sẽ không đi, Chung Hi mở miệng, tiếng rên rỉ tràn ngập trong xe. Cô sợ người từ sân bay đi ra sẽ bắt gặp họ bất cứ lúc nào, cô đành kìm chế ham muốn hét lên, nhưng chính cảm giác lo sợ này cũng kích thích Chung Hi, cô càng căng thẳng, dục vọng trong cô càng thăng hoa.
Mấy tháng rồi bọn họ không làm.
Hai chân cô quấn quanh lưng Giang Khác Chi như dây leo, ngón chân thỉnh thoảng cọ vào ghế da vì chuyển động lên xuống, Chung Hi vừa nghe vừa cảm thấy ghế đã bị móng tay mài mòn.
Hai người lên xuống theo một tiết tấu, một lúc sau Giang Khác Chi bắt đầu thay đổi góc độ tiến vào, điên cuồng chạm vào điểm G của Chung Hi, âm điệu rên rỉ của Chung Hi đột nhiên cao lên, lại giống như ý thức được đây là nơi không thể phát ra tiếng đành phải ngậm miệng lại, vừa đau vừa sướng hôn lên môi Giang Khác Chi, Anh cũng nhiệt tình đáp lại, gây thịt bên dưới vẫn không quên thọc ra rút vào.
Hai người tình dục mãnh liệt trong không gian chật hẹp, Giang Khác Chi giữ eo cô không ngừng thọc vào thịt mềm bên trong, giống như muốn giã nát cái động tiêu hồn này, Chung Hi vì khoái cảm mà trào cả nước mắt.
Trong xe chỉ còn lại tiếng rên la, tiếng da thịt vang bôp bốp vào nhau, còn có tiếng nước văng khắp nơi, tất cả đều bị dục vọng nguyên thủy làm cho say đắm.
Đạt đến cao trào, Chung Hi cúi đầu luống cuống gặm cắn yết hầu của Giang Khác Chi, dâm dịch theo khe chân chảy xuống, trên đùi hai người toàn là nước nhờn trắng đục, mà Giang Khác Chi giống như không cảm giác được đau đớn, tiếp tục chạy nước rút trong cơ thể đã lên đỉnh của cô, ở chỗ Chung Hi không nhìn thấy, ánh mắt anh nhìn cô mang theo tình yêu vô hạn cùng cảm xúc điên cuồng hơn, cô suýt chút nữa muốn rời khỏi anh… Nếu anh không tìm đến thì sao? Cô sẽ ở lại chứ? Lúc xuất ra, anh đè cô lên vô năng, vây cô hoàn toàn dưới thân anh, mà Chung Hi co giật ôm lấy Giang Khác Chi.

Tối nay, bọn họ làm tình hai lần trong xe. Chỉ mới nghỉ ngơi vài phút hai người di chuyển xuống phía sau tiếp tục âu yếm. Chung Hi nằm trên ghế sau, lưng cong xuống, đầu tựa vào cửa kính xe, Giang Khác Chi phủ lên người cô nâng chân phải của Chung Hi lên gác trên vai. Trong tiểu huyệt sót lại dịch nhờn làm gậy thịt cắm phụt vào thẳng, Giang Khác Chi mím môi trực tiếp đè xuống, Chung Hi nhìn anh ưỡn mông hướng lên trên.
Hai người không nói gì mà chỉ điên cuồng làm tình, khoái cảm ập đến một lần nữa, Chung Hi cuộn tròn thân thể, hai tay cô chống lên ghế, mặt tựa vào cửa sổ xe muốn tìm một chút lạnh lẽo, cửa sổ xe nổi lên sương mờ. Giang Khác Chi lại không chịu cô rời khỏi tầm mắt của mình, xoay đầu cô hôn nồng nhiệt, đầu lưỡi của cô bị anh ngậm lại, phía dưới cũng bị anh nhiệt liệt thọc vào, sung sướng gấp đôi làm cho miệng cô nức nở từng tiếng đứt quãng. Giang Khác Chi nặng nề thở dốc, côn thịt lại đâm thật sâu vào trong.
Giang Khác Chi nhìn cô, Chung Hi cũng mở mắt nhìn anh, khóe mắt hai người đều hơi đỏ lên, anh cúi người xuống, hai chân cô gác trên vai anh bị đè xuống,bắt đầu đưa cả hai đạt đỉnh khoái cảm…
Lúc cao trào, Chung Hi nghe thấy Giang Khác Chi thì thầm bên tai cô.
“Đừng rời xa anh…”
Chung Hi nhắm mắt lại, vòng tay qua cổ anh.

Vài phút sau trận mây mưa thứ hai, Giang Khác Chi đổi tư thế, để Chung Hi nằm trên người mình, anh ôm cô. Thể lực đã cạn, anh muốn mình thật tỉnh táo, nhưng ôm người trong lòng một lúc anh đã thấm mệt nhắm mắt lại.
Rất nhanh, Chung Hi cảm thấy người phía sau thở đều đều, hình như Giang Khác Chi đã ngủ rồi, mà Chung Hi lại vì cảm cúm, hôm qua đã ngủ quá lâu, bây giờ cũng không buồn ngủ.
Cô tựa đầu vào ngực Giang Khác Chi, yên lặng lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, giống như tình yêu của anh. Đã ngủ say như vậy mà hai tay vẫn còn ôm chặt lấy cô.
Trước khi nhắm mắt, nhớ lại lời anh vừa nói với mình, cô thì thầm bên tai người yêu đang say ngủ:
“Em sẽ không.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.