Chuông báo thức từ dưới gối kêu lên, Chung Hi vẫn còn đang say giấc nồng.
Đồng hồ báo thức thường kêu tới lần thứ hai cô ấy mới cô phản ứng.
Nhưng sáng nay, mọi thứ đã trở nên khác một chút.
Một lòng bàn tay ấm và hơi khô phủ lên má cô, rất khác với cách chạm vào bàn chân của Victor.
Có người thì thầm vào tai cô, “Chung Hi.”
Chung Hi lúc này mới mở mắt, đèn trên đầu cô đã tự tắt lúc nào, cô tất nhiên không hề hay biết.
Một góc rèm hiện ra, chỉ có ánh sáng yếu ớt lọt vào, tuyết dường như vẫn đang rơi.
Chung Hi nhìn xuống, trong chăn là hai thân người trần trụi quấn quýt nhau dưới chăn bông.
Lại nâng mắt lên, Giang Khác Chi buồn ngủ nhìn cô, cho dù mới ngủ dậy, ánh mắt vẫn sâu thẳm vô cùng quyến rũ.
Tất cả những điều này đã làm cho cơn tức giận của Chung Hi vừa trỗi dậy đã lập tức biến mất.
Cô ngọ ngoạy đứng dậy, Giang Khác Chi cũng ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, đưa tay lấy chiếc điện thoại trên bàn bên cạnh.
“Sao em lại đặt đồng hồ báo thức sớm như vậy?”
Khi nói chuyện thoạt nhìn cũng có chút tỉnh táo, tròng mắt cũng không điều chỉnh tiêu điểm.
Sáu giờ sáng, còn sớm hơn thời gian thức dậy của đồng hồ sinh học của anh.
Chung Hi vẫn đang nhìn anh chằm chằm, giọng nói của Giang Khác Chi vừa ngủ dậy rất trầm, nghe thật gợi cảm.
Khi cô vừa tỉnh dậy, cảm giác nắng muốn được anh lấp đầy, ngồi trên người vắt cho anh bắn tinh thì thôi. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-ung-cau-treo/641692/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.