Buổi sáng ngày hôm sau, vì đói mà Chung Hi đã tỉnh dậy rất sớm.
Cô cảm thấy lưỡi khô miệng đắng định uống ít nước trước nên đi thẳng vào hang động.
Thấy Giang Khác Chi vẫn đang dựa lưng vào mỏm đá trong hang động, cô nghĩ rằng anh vẫn chưa tỉnh dậy nên bước chân rất nhẹ nhàng, vừa đi qua vô tình nhìn về phía đó một cái liền đối diện trực tiếp với ánh mắt của anh.
“Ơ, anh tỉnh rồi hả?” Chung Hi cầm lấy bình nước, khóe miệng cong cong cười lên với anh.
Khuôn mặt Giang Khác Chi lộ ra vẻ uể oải.
“Ừm.” Anh đứng dậy, cách chỗ Chung Hi đứng một mét chăm chú nhìn cô.
Sau khi Chung Hi rót nước xong thì vươn vai một cái, “Hôm qua anh ngủ ngon không? Tôi ngủ khá ngon, chỉ là bây giờ đói bụng thôi.”
Giang Khác Chi nhìn cô, xem ra tâm trạng cô rất tốt.
Không biết tại sao, nụ cười trên mặt của cô lại khiến anh cảm thấy hơi gai mắt.
Không phải Chung Hi không nhận ra ánh mắt của anh, cô cầm cốc rồi nhìn anh: “Phải rồi, vấn đề tôi hỏi anh tối qua chỉ đơn giản vì tôi chán quá thôi, chứ không có ý thăm dò chuyện riêng tư của anh đâu, anh sẽ không để trong lòng đấy chứ?”
Vẻ mặt cô rất tự nhiên, nhìn có vẻ giống như là đang tiện miệng tìm một chủ đề mà thôi.
Mặt Giang Khác Chi không cảm xúc mà gật gật đầu: “Tất nhiên là không rồi.”
Cả người Chung Hi nhìn có vẻ vô cùng thoải mái, hoàn toàn lật lại vấn đề đó, “Vậy thì tốt, vốn dĩ chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-ung-cau-treo/641672/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.