Một phút sau, Giang Khác Chi gỡ bàn tay che mắt mình xuống, không hề nhìn cô.
“Cô thắng, giờ thì xuống khỏi người tôi đi.” Giọng nói nghe có vẻ rất tỉnh táo.
Đây là điều mà Chung Hi không ngờ tới, cô nghĩ rằng Giang Khác Chi sẽ suy sụp hoặc thẹn quá hóa giận.
Nhưng mà điều này cũng không quan trọng, Chung Hi đùa dai chỉ lên trên bụng mình, nói có thâm ý: “Trên đây toàn là con cháu của anh, anh phải chịu trách nhiệm dọn dẹp nó.”
Nói xong, cô ngoan ngoãn xuống khỏi người anh, ung dung từ tốn ngồi trên bờ cát.
Giang Khác Chi không tìm thấy quần áo để thay, chỉ thấy mỗi cái áo sơ mi trắng mà Chung Hi đã mặc sau lưng, khỏi cần nghĩ cũng biết là cô giấu đi rồi.
Nhưng anh không định hỏi, muốn biết được câu trả lời từ cô ắt phải đổi lại cái gì đó.
Hai tay Chung Hi chống ra sau, hơi ngẩng mặt thoải mái cảm nhận ánh nắng mặt trời.
“Nhanh lên nào, nếu không thì bụng tôi sẽ ngứa đó.” Cô nũng nịu giục anh.
Nhưng Giang Khác Chi vẫn lạnh nhạt nhìn cô, một lúc, cuối cùng anh thỏa hiệp, cầm cái áo sơ mi trắng ướt sũng nước biển, hướng đến chỗ bụng cô.
Ánh mắt anh dính chặt lên nơi đó.
Tinh dịch bị lau đi rất nhanh, Chung Hi không ngờ rằng anh cũng chẳng nhăn mặt lấy một lần, đúng là kì lạ.
“Trên ngực chỗ này cũng có mấy giọt.” Chung Hi nheo mắt, miệng chỉ huy loạn xạ.
Giang Khác Chi cố ý nhìn lướt qua đó, căn bản là không có gì hết.
“Được rồi.” Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-ung-cau-treo/641639/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.