Giang Khác Chi nhìn thấy Chung Hi mặt mày trắng bệch, nằm nghiêng một bên trong lều, cả người đã cuộn tròn thành một cục.
Ban đầu anh có hơi kinh ngạc, những rất nhanh sau đó quay mặt đi chỗ khác.
Tấm chăn mỏng anh đắp để ở trong lều lúc này đang nằm dưới chân Chung Hi, cô hiển nhiên không hề chú ý tới, thứ đang đắp trên cơ thể cô chính là chiếc áo vest anh để lại trước lúc rời đi.
Chiếc áo khó khăn lắm mới che được vùng da thịt nửa người trên cùng đùi dưới của cô.
Chung Hi dường như lúc này mới nghe thấy có tiếng động, yếu ớt mở mắt ra.
“Có chuyện gì vậy?” Giang Khác Chi hỏi, ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt cô.
Chung Hi xấu hổ mà nói: “Chuyện là, cái váy của tôi bị bẩn mất rồi, anh có thể giúp tôi giặt nó không? Nếu không, tôi không có quần áo để mặc…”
Giang Khác Chi nghe như vậy, vẫn như cũ nhíu mày.
“Cô làm bẩn.” Anh khẳng định nói: “Cô đã làm gì?”
Chung Hi có vẻ hơi lảng tránh: “Tôi chỉ có ăn quả xoài anh để lại thôi. Haha, có thể anh không tin nhưng dạ dày của tôi tương đối yếu.“
Cô cười gượng một tiếng.
Giang Khác Chi vẫn nhìn cô, không nói gì.
Chung Hi bỗng dưng không thể hiểu được cảm thấy hới khẩn trương, đột nhiên cô phát hiện ra điều gì đó.
Từ khi Giang Khác Chi tiến vào lều, đôi mắt anh chưa từng rời khỏi mặt cô. Bình thường anh chỉ cần liếc nhìn cô một cái sẽ cảm thấy như bị đau mắt hột muốn chết. Hôm nay dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-ung-cau-treo/259264/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.