Lâm Dục Thư về nhà thay quần áo ra ngoài, tiện tay lấy một chiếc áo sơ mi thoải mái. Khi ra tới cửa gặp Tống Khải Minh, cậu phát hiện hắn cũng đã thay cái áo thun ngắn tay lúc nãy dắt chó đi dạo thành áo sơ mi. 
Cùng một thương hiệu, cùng một kiểu dáng với Lâm Dục Thư. 
Chỉ là Lâm Dục Thư mặc tương đối rộng nên trông hơi gầy gò, mà bả vai Tống Khải Minh đủ rộng, vải vóc từ trên rủ xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp trên cánh tay. 
"Cậu cũng có cái áo này?" Tống Khải Minh như lại phát hiện ra chuyện thú vị, đánh giá Lâm Dục Thư từ trên xuống dưới. 
"Sao?" Lâm Dục Thư giả vờ không phát hiện, tùy ý liếc nhìn Tống Khải Minh một cái: "Ồ, thật trùng hợp." 
... Một chút cũng không trùng hợp, cậu quên là mình đã mua nó dựa theo ins của Tống Khải Minh. 
"Tôi thật sự rất muốn nghi ngờ cậu đang cố ý tiếp cận tôi." Tống Khải Minh nửa đùa nửa thật nói. 
"Là tôi dọn tới đây ở trước." Lâm Dục Thư lấy chứng cứ tuyệt hảo rửa sạch hiềm nghi: "Sao anh không nói là anh cố ý tiếp cận tôi?" 
"Tôi không hề." 
Đúng lúc thang máy đến tầng, hai người một trước một sau đi vào trong cabin, ngừng nói chuyện phiếm. 
Nhưng sau khi cửa thang máy vừa đóng, Tống Khải Minh lại nói: "Nhưng bây giờ tôi muốn tiếp cận cậu." 
Lâm Dục Thư rất có giá trị trong cuộc thu mua này, tựa như Thiệu Quang Kiệt muốn lôi kéo cậu, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-ung-an-khop/2644305/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.