Chương trước
Chương sau
"Quản lý Lâm, hợp đồng xuất bản đã gửi về, xin kiểm tra và xác nhận."

"Quản lý Lâm, tài liệu họp đấu giá đã chỉnh lý xong, anh xem một chút."

"Quản lý Lâm, luật sư của Phương tổng đang thúc giục chúng ta mau chóng giải trừ thế chấp cho mấy mảnh đất kia, còn muốn tiếp tục kéo dài không?"

Tống Khải Minh rời đi hơn một tuần, cuộc sống của Lâm Dục Thư dường như trở lại như trước.

Vẫn đi làm một mình, vẫn ăn cơm một mình, vẫn bận rộn như vậy, vẫn xã giao nhiều như vậy. Chỉ khác là bây giờ mỗi ngày về nhà đều được một con chó lớn chào đón nồng nhiệt, số lần ở lại văn phòng tăng ca ngày càng ít đi.

Tự truyện của Thiệu Chấn Bang đã bước vào quá trình xuất bản, Lâm Dục Thư không cần phải lo lắng về những vấn đề tiếp theo.

Trong buổi đấu giá gần đây có hiện vật Thiệu Hòa Đông cảm thấy hứng thú, Lâm Dục Thư và Chiêm Đình đang giúp hắn lập kế hoạch đầu tư và thuế vụ.

Theo chỉ thị của Lâm Dục Thư, luật sư của Thiệu Hòa Húc vẫn không giải trừ thế chấp mấy mảnh đất kia, bây giờ Lâm Dục Thư đang chờ Tống Khải Minh trở về, xem rốt cuộc nên xử lý như thế nào.

Mọi thứ đều đi vào quỹ đạo, chỉ là mỗi khi đến ngày giới hạn xe đi lại, Lâm Dục Thư cảm thấy có bạn đi làm vẫn thuận tiện hơn.

Thứ bảy này, bảo tàng gia đình của Thiệu gia tổ chức lễ khai mạc và khánh thành tượng đồng, Thiệu Chấn Bang sẽ xuất hiện trước công chúng sau một thời gian dài vắng bóng.

Xây dựng viện bảo tàng và đúc tượng đồng đều nằm trong danh sách mong muốn của Thiệu Chấn Bang, thay vì can thiệp vào việc nhà của con trai và con dâu, ông có vẻ muốn dành thời gian còn lại để người khác nhớ đến mình hơn.

Khi tấm vải đỏ trượt xuống từ bức tượng đồng của Thiệu Chấn Bang, tiếng vỗ tay như sấm cùng tiếng chụp ảnh liên tục không ngừng vang lên trong đại sảnh viện bảo tàng.

Các thành viên Thiệu gia đều có mặt, quần áo lộng lẫy xinh đẹp, giống như biến nơi này thành show diễn của Thiệu gia.

"Thân thể ông cụ trông vẫn khỏe mạnh như vậy, phỏng chừng sau khi ảnh chụp đăng báo, giá cổ phiếu Vĩnh Tinh sẽ tăng nhẹ một đợt." Các đồng nghiệp trong Văn phòng gia đình vừa vỗ tay, vừa nhỏ giọng trò chuyện.

"Ông ấy là trụ cột của Vĩnh Tinh, tôi chỉ mong ông ấy sống trường thọ." Một người khác nói.

"Ai mà không muốn thế?" Lại có người nói tiếp. "Chỉ cần ông ấy không ngã, giá cổ phiếu của Vĩnh Tinh có thể ổn định."

Lâm Dục Thư đứng ở bên cạnh, đối thoại của các đồng nghiệp đều lọt vào tai cậu nhưng cậu không đáp lời.

Trong văn phòng gia đình, không ai hiểu rõ tình huống của Thiệu Chấn Bang hơn Lâm Dục Thư.

Hai ngày trước, Thiệu Chấn Bang đột nhiên hôn mê bất tỉnh, bác sĩ bảo chuẩn bị hậu sự, nhưng không biết có phải vì nghi thức mở màn tượng đồng sắp tới hay không, ông cụ thật sự chống đỡ qua cơn.

Hôm nay xuất hiện trước truyền thông, nước da của ông đã được chuyên gia trang điểm cẩn thận, nếu không nhìn sẽ không hồng hào như vậy.



Hiện tại phỏng chừng trong lòng thành viên Thiệu gia đều đang suy nghĩ một chuyện, đó chính là Thiệu Chấn Bang rốt cuộc có thể sống qua mùa đông này hay không.

"Quản lý Lâm." Hộ lý bên người Thiệu Chấn Bang đột nhiên đi tới bên cạnh Lâm Dục Thư. "Ông mời cậu đi dự tiệc gia đình."

"Tiệc gia đình?" Lâm Dục Thư có chút kinh ngạc.

Lúc này tiếng vỗ tay đã dần dần nhỏ xuống, nghe được đối thoại của hai người, đồng nghiệp bắt đầu ồn ào: "Wow, quản lý Lâm, cậu chắc chắn được thăng chức rồi?"

"Còn phải nói sao? Tôi cảm thấy quản lý Lâm sớm muộn gì cũng trở thành CEO."

Lâm Dục Thư vẫn cảm thấy kỳ quái, nhỏ giọng hỏi dì hộ lý: "Là muốn trưa nay tôi cùng mọi người về Tĩnh Tâm sơn trang ăn cơm sao?"

"Đúng vậy, sáng nay ra khỏi cửa ông cụ đã dặn dò tôi, bảo tôi tìm cơ hội nói việc này với cậu."

Thầy giáo Chu Hiền của Lâm Dục Thư cũng từng ăn cơm với người Thiệu gia, nhưng đó đều là những dịp bình thường, chưa bao giờ được mời tham gia bữa tiệc gia đình như bây giờ.

Dù sao tham dự tiệc gia đình đều là thân thích của Thiệu gia, liên quan gì đến người ngoài như cậu?

Nhưng Thiệu Chấn Bang cố ý muốn gọi Lâm Dục Thư, hơn nữa không để Thiệu Quang Kiệt tới gọi, mà là để dì hộ lý tới gọi, giống như cố ý muốn tránh thành viên Thiệu gia, Lâm Dục Thư chỉ có thể nghĩ đến một khả năng ——

Thiệu Chấn Bang muốn giải thích vấn đề phân chia tài sản của ông.

Rất hiển nhiên các thành viên Thiệu gia cũng nghĩ tới điều này, đám người Thiệu Hòa Đông, Thiệu Hòa Húc ở sau ống kính truyền thông đều nhìn chằm chằm Lâm Dục Thư một cách ẩn ý, trong ánh mắt lộ ra đề phòng và một chút căng thẳng.

Buổi lễ không kéo dài quá lâu, dù sao thân thể của Thiệu Chấn Bang không cho phép.

Hơn 30 thành viên Thiệu gia lục tục đi tới Tĩnh Tâm sơn trang, trong đó có người muốn Lâm Dục Thư ngồi xe của mình, nhưng cậu khéo léo từ chối.

Sau khi dừng Civic trước bãi đậu xe ở cổng sơn trang, Lâm Dục Thư theo Thiệu Chấn Bang lên cùng một chiếc xe, ông không đề cập tới chuyện vì sao mời Lâm Dục Thư, cậu cũng không tiện chủ động hỏi thăm.

Lúc này, các đầu bếp trong nhà chính đã chuẩn bị xong bốn bàn tiệc, tiệc được bày ở bãi cỏ bên ngoài nhà chính, thời tiết bên ngoài nắng ấm, không cảm nhận được cái lạnh đầu đông.

Lâm Dục Thư được tự nhiên mời đến bàn Thiệu Chấn Bang, tuy rằng cậu không ngồi cạnh ông cụ nhưng ánh mắt tất cả thành viên Thiệu gia nhìn cậu đều trở nên không đơn thuần.

"Quản lý Lâm, lát nữa nếu ông nội tôi nói gì với cậu, cậu nhớ nói giúp tôi một lời tốt."

Sau bữa tiệc, mọi người tốp năm tốp ba bắt đầu hàn huyên, Thiệu Quang Kiệt ngồi bên cạnh Lâm Dục Thư, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

"Cũng chưa chắc ông cụ sẽ tìm tôi nói chuyện đâu." Lâm Dục Thư nhấp một ngụm rượu vang đỏ, ánh mắt lảng tránh.

"Tại sao ông ấy gọi cậu tới tiệc gia đình, trong lòng chúng tôi đều biết rõ." Thiệu Quang Kiệt giơ ly rượu lên che môi, tới gần Lâm Dục Thư, hạ giọng nói. "Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ không bạc đãi cậu."

Lâm Dục Thư không hoài nghi, sau này Thiệu Quang Kiệt chắc chắn sẽ cầm quyền tập đoàn Vĩnh Tinh.

"Con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa lại quét lá đa." Trên đời này làm gì có nhiều "người tài lên ngôi" và "con vua thất thế lại đi quét chùa". Hoàn cảnh gia đình và xuất thân của bạn sẽ quyết định dưới chân là đường nhỏ gập ghềnh hay đường lớn khang trang.

Xí nghiệp nhà mình giao cho con cháu mình quản lý là lẽ đương nhiên, cho dù năng lực của Thiệu Quang Kiệt có kém cỏi cũng không hề gì khi anh ta có thể thuê người có năng lực đến làm công cho anh ta.

Giống như Lâm Dục Thư vậy.

Theo kế hoạch nghề nghiệp của Lâm Dục Thư, sau khi lên làm CEO, cậu có thể tiếp xúc nhiều hơn với các hoạt động kinh doanh cốt lõi của Vĩnh Tinh, không chừng trong vòng 5 năm, cậu có thể tiến vào ban quản lý của tập đoàn, trở thành người nắm thực quyền chân chính.

Ban đầu, kế hoạch được thực hiện từng bước, cậu càng ngày càng được người Thiệu gia coi trọng, cho đến khi ——

Tống Khải Minh xuất hiện.

Làm cho hai chữ "sau này" của Lâm Dục Thư đã không còn chắc chắn.



"Quản lý Lâm." Giọng Thiệu Chấn Bang cắt ngang mấy câu huyên thuyên của Thiệu Quang Kiệt.

Bữa tiệc vốn náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại, hầu như ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Thiệu Chấn Bang.

"Cậu lại đây." Thiệu Chấn Bang ý bảo Lâm Dục Thư đi qua giúp ông đẩy xe lăn. "Chúng ta đến thư phòng, ta có vài lời muốn nói với cậu."

Bất cứ ai được gọi đến thư phòng một mình sau bữa tiệc gia đình đều biết điều đó có nghĩa là gì.

Thiệu Chấn Bang không thể đơn thuần gọi Lâm Dục Thư đi nói chuyện phiếm, ông nhất định có quyết định trọng đại gì đó muốn nói cho Lâm Dục Thư hoặc là trưng cầu ý kiến của cậu.

Lâm Dục Thư cũng khó tránh khỏi khẩn trương, trong khoảnh khắc, trong lòng cậu nảy ra một ý nghĩ hoang đường —— Cậu có nên tranh lấy chút gì đó cho Tống Khải Minh hay không?

Nhưng cậu nhanh chóng bác bỏ ý tưởng đó.

Dù thế nào đi nữa, Tống Khải Minh - người lớn lên ở Đức, không thể thay thế Thiệu Quang Kiệt - người đã ở bên Thiệu Chấn Bang từ khi còn nhỏ, trở thành người thừa kế số một.

Ngay cả khi hắn chứng minh đầu óc kinh doanh của mình, nhưng theo tính cách vô cùng coi trọng hòa khí gia đình của Thiệu Chấn Bang, sẽ không đột nhiên thiên vị hắn mà lạnh nhạt Thiệu Quang Kiệt.

Dưới tình huống như vậy, Lâm Dục Thư còn nói giúp cho Tống Khải Minh, nếu truyền tới tai Thiệu Quang Kiệt, vậy sau này cậu ở Vĩnh Tinh sẽ không được dễ chịu.

Vì an toàn của mình, cậu vẫn phải hướng về số đông của Thiệu gia, phòng ngừa Tống Khải Minh tranh giành gia sản mới được.

"Đồ ăn hôm nay thế nào?" sau khi cửa thư phòng đóng lại, Thiệu Chấn Bang bắt đầu tán gẫu với Lâm Dục Thư.

"Mùi vị rất ngon, là đầu bếp của khách sạn Nam Giới ạ? Có mấy món đặc trưng ở đấy."

Lâm Dục Thư đẩy Thiệu Chấn Bang tới bên bàn làm việc, nhưng Thiệu Chấn Bang ra hiệu cho cậu tiếp tục đi về phía trước.

Hai người cuối cùng đi tới trước cửa kính sát đất trong thư phòng, từ nơi này nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy mọi người trò chuyện trên bãi cỏ. Bởi vì cửa sổ một chiều, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài lại nhìn không vào được.

"Là bếp trưởng." Thiệu Chấn Bang nói. "Các cậu cảm thấy ăn ngon là được rồi."

Hồi tưởng lại, vừa rồi ở trên bàn ăn Thiệu Chấn Bang động đũa rất ít, hẳn là thân thể đã quá yếu, không còn muốn ăn.

Trên bãi cỏ mọi người tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ, gần như lập tức có thể phân biệt được người nào của phe Thiệu Hòa Đông, người nào của phe Thiệu Hòa Húc.

Hai anh em âm thầm đấu đá nhiều năm như vậy, đã đến lúc phải có kết quả.

"Gia đình cậu thế nào rồi?" Thiệu Chấn Bang lại hỏi: "Ta nghe nói lượng tiêu thụ xe điện Tấn Tiệp năm nay có thể đột phá 1 triệu chiếc."

"Theo tình hình hiện tại." Lâm Dục Thư nói. "Một triệu chiếc hẳn là không thành vấn đề."

Thiệu Chấn Bang nặng nề thở dài một hơi, nói: "Năng lượng mới quả nhiên chính là tương lai, nếu như ta còn có thể sống thêm mười năm..."

Ông không nói tiếp nữa, hiển nhiên là biết nói những lời này cũng không có ý nghĩa gì.

Lâm Dục Thư lập tức nói: "Nhà máy dược Thụy Sĩ đang nghiên cứu phát triển thuốc mới, ngài nhất định có thể sống lâu trăm tuổi."

Ai lại không thích nghe lời hay, Thiệu Chấn Bang thu hồi bộ dáng ưu sầu kia, nói: "Ta còn nhớ rõ ta bắt đầu chú ý tới cậu vào lúc nào, chính là lúc cậu muốn bỏ ra hơn một tỷ đô la Mỹ đầu tư vào nhà máy dược đó, nghĩ cách cho ta có tư cách dùng thuốc mới. Ta lúc ấy đã nghĩ, chàng trai trẻ này sao có thể quyết đoán như vậy?"

Lâm Dục Thư cũng biết chính vì chuyện này, sau khi Chu Hiền sinh bệnh, Thiệu Chấn Bang mới dám yên tâm lớn mật giao Văn phòng gia đình cho cậu.

"Nhân tài chỉ có thể gặp chứ không thể cầu." Thiệu Chấn Bang nói tới đây, đột nhiên chuyển đề tài: "Cậu cảm thấy Nhuế Nhuế thế nào?"

Trong lòng Lâm Dục Thư hiện lên một tia kinh ngạc, muốn nói chuyện phân chia gia sản, mở đầu cũng quá dài dòng đi?



Hơn nữa nói riêng về Nhuế Nhuế là có ý gì?

—— Nhuế Nhuế là Thiệu Trân Nhuế, con gái lớn của Thiệu Hòa Húc, tự mình kinh doanh một công ty mỹ phẩm.

"... Ý ngài là năng lực kinh doanh sao?" Lâm Dục Thư bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ Thiệu Chấn Bang có ý muốn để Thiệu Trân Nhuế trở về quản lý Vĩnh Tinh?

Nếu như vậy, có phải Tống Khải Minh cũng có cơ hội hay không?

Đầu óc Lâm Dục Thư xoay chuyển rất nhanh, nhưng câu kế tiếp Thiệu Chấn Bang nói lại làm cho đầu óc của cậu bị đóng băng.

"Không, ta hỏi, cậu cảm thấy con bé thế nào?" Thiệu Chấn Bang chậm rãi nói: "Con bé năm nay 28, còn chưa có bạn trai, tháng trước cậu vừa tròn 29 phải không?

Lâm Dục Thư: "..."

Ngàn tính vạn tính, Lâm Dục Thư không tính được Thiệu Chấn Bang gọi cậu đến thư phòng để bàn chuyện hôn sự.

"Nhuế Nhuế trông không tệ, chiều cao cũng thích hợp với cậu, hai người kết hôn, cậu sẽ không chịu thiệt."

"Tôi chắc chắn sẽ không chịu thiệt." Lâm Dục Thư cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh: "Chỉ là... có thể ủy khuất Thiệu tiểu thư hay không?"

"Làm sao có thể?" Thiệu Chấn Bang thản nhiên nói: "Nhà các cậu phát triển nhanh như vậy, rất nhanh sẽ trở thành xí nghiệp lớn số một số hai trong ngành, hoàn toàn có tư cách kết hôn với Thiệu gia, sẽ không có người đàm tiếu. Mặt khác năng lực của cậu mọi người rõ như ban ngày, nếu ta không xuống tay sớm một chút, cũng sẽ có nhà khác muốn tìm cậu làm con rể."

Lâm Dục Thư đột nhiên nghĩ đến, cháu gái Lâm Hi Hi của cậu từng trêu chọc, nếu cậu kết hôn thương mại, vậy Lâm gia bọn họ cũng trở thành hào môn rồi.

Bây giờ Thiệu Chấn Bang đích thân đến bàn hôn sự, Lâm Dục Thư tin tưởng năng lực của cậu chỉ là thứ yếu, quan trọng là bởi vì xí nghiệp nhà cậu đang phát triển nhanh chóng, mới làm cho Thiệu Chấn Bang có ý nghĩ như vậy.

Nói cách khác, có lẽ nhà cậu thật sự bước vào hàng ngũ "Hào môn" rồi, mà cậu là tiểu công tử chưa kết hôn của Lâm gia, đương nhiên trở thành miếng bánh thơm ngon.

Xem ra anh trai cậu đúng là lợi hại thật, Lâm Dục Thư nghĩ, nửa ngày đã đẩy cậu vào hố lửa.

"Thiệu tiểu thư bằng lòng chuyện này sao?" Lâm Dục Thư quyết định đi đường vòng.

Dựa trên sự hiểu biết của cậu về Thiệu Trân Nhuế, tham vọng nghề nghiệp của cô gái trẻ này không hề tầm thường và hoàn toàn không có ý định kết hôn.

"Cậu không cần quan tâm nó có bằng lòng hay không." Thiệu Chấn Bang nói. "Nó là đứa trẻ hiểu chuyện, biết lấy đại cục làm trọng."

Đường vòng dăm ba câu đã bị chặt đứt, Lâm Dục Thư chỉ đành nói thử sang chuyện khác: "Vậy con riêng của Thiệu đổng..."

"Không có người này." Giọng Thiệu Chấn Bang đột nhiên lạnh đi không ít, hẳn là phát hiện Lâm Dục Thư đang lảng tránh chuyện đám cưới: "Quản lý Lâm, cậu suy nghĩ kỹ đi, ở rể Thiệu gia chúng ta cũng không có gì mất mặt."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.