Giang Ảnh xin thề, đây có lẽ là tình cảnh khó xử nhất hắn từng gặp trong đời.
Trước không nói đến việc Nhan Thanh làm thế nào mà bỗng nhiên xuất hiện tại Kinh thành, chỉ nhìn dáng vẻ này của y liền biết, Nhan Thanh căn bản không có ý định ngồi xuống bình tĩnh thương lượng với hắn. Y không tới đây để hỏi dò tình huống mà là tới tìm đáp án.
Giang Ảnh nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Giang Mặc ló đầu ra, chắp tay nhìn hắn, cầu khoan dung.
Giang Ảnh: "..."
Chẳng tránh Nhan Thanh lại tóm gọn được hắn. Ngàn phòng vạn phòng, nhưng khó tránh được tên bắn sau lưng.
Thấy hắn không nói lời nào, kiên nhẫn Nhan Thanh dùng từ sáng cuối cùng cũng cạn kiệt: "Hoặc là ngươi nói, bằng không để ta tự tìm."
Giang Ảnh không ngừng kêu khổ trong lòng.
Nếu là người khác, Giang Ảnh đã sớm liều mạng mở đường máu. Thế nhưng người này lại như một nửa chủ nhân của hắn. Giang Ảnh cảm thấy khó xử, bèn dứt khoát ngậm miệng, quyết định dùng bất biến ứng vạn biến.
"Được, được lắm." Nhan Thanh tức đến cười, thu kiếm vào vỏ, quay lưng muốn đi: "Vậy ta tự đi tìm."
Giang Ảnh sao có thể mặc y đi lung tung, vội vàng ngăn cản. Hắn liếm môi, khó khăn nói: "Công tử ở... Ngự Sử Đài."
Quả nhiên, Nhan Thanh nghĩ.
Giang Ảnh sợ y sốt ruột, vội vã nói thêm: "Ta đành nói thật cùng ngài. Công tử nhìn trúng Lục điện hạ vi quân. Ngài ấy đã xử lý hết những người cần chú ý trong triều, để tránh hiềm nghi nên mới cố ý như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-thanh-hoan/1368204/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.