"Ngươi nói cái gì?!" Giang Ảnh quỳ mạnh xuống nền đất: "Công tử, Tạ Vĩnh Minh quả thật đã bị hạ chỉ trách mắng." "Ta nghe rõ." Giang Hiểu Hàn suýt nữa bị tin tức này làm cho tức giận đến tối sầm cả mắt, vội vàng đỡ thư án, hít thở sâu một hơi, mới miễn cưỡng không thất thó: "Ai hạ chỉ khiển trách?" "Là... Ninh Tranh, Tam điện hạ." Giang Ảnh đáp. Giang Hiểu Hàn cười lạnh một tiếng, bật ra hai chữ: "Ngu xuẩn." Giang Ảnh quỳ một chân, ôm kiếm, chắp tay nói: "Đó là mật chỉ, bí mật từ Kinh thành truyền đi, mãi cho đến khi Tạ Vĩnh Minh bị người bắt đi, người của chúng ta mới thu được tin tức." "Tạ Vĩnh Minh là Nhất phẩm Hộ quốc công của nước ta, bàn về chức quan tước vị, tuyệt không kém ta. Ninh Tranh sao lại có lá gan chỉ trích ông ấy?" Giang Hiểu Hàn nghiến răng: "Dù Ninh Tranh là kẻ khờ dại, chẳng nhẽ đám người dưới trướng hắn đều vô tích sự, ăn cơm không được việc sao?" Giang Ảnh biết hắn đang tức giận, cũng không phải muốn nghe ý kiến gì từ mình, bèn trầm mặc chờ tại chỗ, không nói chuyện. Giang Hiểu Hàn chỉ thấy đám hỗn loạn này như tai họa bất ngờ, làm hắn muốn giảm thọ mười năm. Chén trà sứ bị hắn nắm ra có vết rạn, Giang Mặc đứng bên nhìn mà kinh hồn bạt vía, vội vàng đi tới khuyên. "Công tử." Giang Mặc hỏi: "Hiện nay nên làm gì?" "Còn làm gì?" Giang Hiểu Hàn vung tay: "Tin tức đâu, đưa cho ta xem!" Giang Ảnh vội vàng rút hai ống đồng từ trong tay áo cùng một phong thư vẫn dính sáp: "Đây là thư Đại lý tự khanh Hình Sóc tự thân viết cho ngài, thuộc hạ không dám mở ra xem, kính xin công tử tự thân nhận." Giang Hiểu Hàn lấy lại bình tĩnh, nhận lấy lá thư từ tay Giang Ảnh. Đại lý tự quản lý án hình sự, từ trước đến giờ đều nhạy với tin tức trong Kinh, chỉ là chức quan đặc thù, nhất cử nhất động luôn có người quan sát, tuy nói là đứng cùng phe với Giang Hiểu Hàn nhưng cũng rất ít qua lại với hắn. Nhất là sau khi Giang Hiểu Hàn rời kinh, đây là lần đầu tiên Hình Sóc gửi thư cho hắn. Giang Hiểu Hàn bỗng có dự cảm không tốt. Hắn vội mở thư, sau khi nhanh chóng đọc, liền vỗ mạnh hai mặt giấy mỏng manh này lên án thư. "Ninh Tranh quả là to gan!" Giang Hiểu Hàn phẫn nộ quát. Giang Mặc và Giang Ảnh không biết trong thư viết gì, đương nhiên không hiểu vì sao hắn lại tức giận đến như vậy, hai mặt nhìn nhau hồi lâu, nhưng đều thấy được vẻ khó hiểu trong mắt đối phương. "Ninh Tranh đâu chỉ chỉ trích, đây là hắn muốn hỏi tội." Giang Hiểu Hàn cười lạnh, quơ quơ lá thư trong tay: "Tam điện hạ uy phong thật lớn, hạ chỉ dùng Tạ Vĩnh Minh kháng chỉ bất tuân làm lý do, gán cho ông ấy tội bất kính." Giang Mặc sợ hãi, dù cậu ta không nhạy cảm với chuyện triều chính như Giang Ảnh và Giang Hiểu Hàn, nhưng cũng biết Tạ Vĩnh Minh đóng giữ biên cương, không tính tới quân công và uy vọng, chỉ bằng việc Tạ gia phải để lại Tạ Giác trong Kinh cũng đủ nói Hoàng gia bạc đãi ông. Vô luận thế nào, ông cũng là người không thể bị động tới. "Tam điện hạ..." Ít ra thì Giang Mặc cũng không bị sợ đết mất hồn, cậu ta nuốt nước bạc, cố gắng nuốt câu "bị điên à" vào lại trong bụng. "Tạ gia quân là nền tảng lập quốc, tuyệt đối không thể động đến." Dù sao Giang Ảnh cũng có xuất thân là ảnh vệ trong cung, đương nhiên hiểu càng rõ hơn so với Giang Mặc, vội vàng nói: "Mong công tử nghĩ ra biện pháp." Giang Hiểu Hàn mệt mỏi bóp sống mũi, ngồi dựa vào ghế sau thư án: "Chuyện khác tạm không nói, Tạ Giác đã biết chưa?" "Vẫn chưa biết." Giang Ảnh đáp: "Dù cho có dùng cả ngày lẫn đêm để truyền tin từ Biên thành đến đây cũng không có ai nhanh bằng người của chúng ta. Hơn nữa, gần đây Tạ tiểu tướng quân thường ở cùng Trình công tử, không quay về, cho nên cũng không có ai nói cho hắn biết." "Giang Mặc, đi sắp xếp người, ngăn cản Tạ Giác." Giang Hiểu Hàn khoát tay áo: "Dù có làm gì cũng không thể để Tạ Giác biết được việc này." Tuổi Tạ Giác không lớn, khí chất thiếu niên hừng hực, nếu biết chuyện, nhất định sẽ liều mạng trở về Kinh thành. Giang Hiểu Hàn không muốn ngay lúc bận rộn trăm bề mà vẫn còn phải phân thân đi dỗ dành vị thiếu gia này. "Vâng." Giang Mặc hiểu bên nặng bên nhẹ, vội đáp lời rồi đi. Giang Mặc đi rồi, trong phòng chỉ còn sót lại hai người Giang Ảnh và Giang Hiểu Hàn. Giang Ảnh đứng lên, tiến lên trước một bước, thấp giọng nói với Giang Hiểu Hàn: "Đã xảy ra đại sự." Ngữ khí của hắn chắc nịch, Giang Hiểu Hàn cũng không phản bác. Giang Hiểu Hàn mím môi: "Trong thư, Hình Sóc có nói, Ninh Tranh quyết tâm muốn hỏi tội Tạ Vĩnh Minh, mở mật hội hai lần, dù có bao nhiêu người khuyên cũng vô dụng, Ninh Tranh vẫn nhật định làm theo ý mình." Giang Ảnh thấp giọng: "Tuy Tam điện hạ vụng về, nhưng sao lại đánh chủ ý lên người Tạ Vĩnh Minh? Dù hắn cùng Ninh Dục có tranh nhau thế nào, Tạ Vĩnh Minh cũng sẽ không đứng về phía ai." "Đến ngươi cũng hiểu đạo lý này." Giang Hiểu Hàn cười khổ một tiếng: "Đáng tiếc, hắn không chịu nổi có người quạt gió thổi lửa." Giang Ảnh thử thăm dò hỏi: "... Ý công tử là, thủ hạ của Ninh Tranh có người không an phận?" Giang Hiểu Hàn lắc lắc đầu: "Đám lão hồ ly này dù có dã tâm lớn cỡ nào cũng không tới nỗi mất lý trí. Tạ gia quân là củ khoai nóng bỏng tay, đừng nói tới việc Ninh Tranh vẫn chưa trở thành Thái tử, dù cho hắn có thể tiến vào Đông cung, dám ở trước mặt Bệ hạ ra tay với Tạ gia quân, chẳng khác nào không muốn sống." Giang Ảnh nghe vậy thì trở nên trầm mặc. Giang Hiểu Hàn nói không sai, Ninh Tông Nguyên một đời đa nghi, trừ bản thân thì không tin được ai, bất kể đứa con nào dám làm ra chuyện đòi mạng như vậy trước mặt ông, dù cho Ninh Tông Nguyên có đang bệnh nặng, ông cũng sẽ gắng gượng mà xử lý đứa con to gan này. "Tán phần mười là Ninh Dục tìm người khích." Giang Hiểu Hàn đẩy cốc trà đã rạn nứt, giễu cợt một tiếng: "Ta thậm chí còn tưởng tượng được, hắn làm thế nào để lừa Ninh Tranh." Giang Ảnh không khỏi cau mày: "... Nhưng chuyện này quá mức hệ trọng, vì sao Bệ hạ lại không ngăn trở?" "Ngươi thật sự cho rằng Bệ hạ không biết chuyện sao?" Giang Hiểu Hàn nói: "Ta lại cảm thấy, đây là do Bệ hạ ngầm đồng ý. Không phải như vậy, ý chỉ của Ninh Tranh sẽ không dễ đưa ra ngoài Kinh thành như thế. Cái khác không nói, dù tuổi tác Bệ hạ có cao đến đâu, với tính tình của ngài ấy, dù cho có nằm lì trên giường không nhúc nhích, cũng có thể khiến Ninh Dục và Ninh Tranh quay như chong chóng." "Nhưng Tạ Giác đã ở trong quân, Tạ Vĩnh Minh lại sớm có kiêng kị, Bệ hạ hà tất phải làm điều thừa." Mặc dù Giang Ảnh đã theo Giang Hiểu Hàn sáu năm, nhưng trên bản chất hắn vẫn chỉ là một thanh đao của chủ nhân, có rất nhiều chuyện không quá hiểu. Hắn hỏi: "Huống hồ, muốn động Tạ Vĩnh Minh cũng không phải vào lúc này. Kinh thành vốn đã không yên vì chuyện lập Thái tử, nếu còn động tới Tạ Vĩnh Minh, lẽ nào không sợ nội ưu ngoại hoạn?" Giang Hiểu Hàn lắc lắc đầu. Giang Ảnh nói không si, nhưng tựa hồ còn thiếu đi gì đó. Tuy Ninh Tông Nguyên tuổi đã cao, nhưng còn lâu mới tới mức hồ đồ. ___ Lòng vua khó dò. Có câu, gần vua như gần cọp, sống chết của thần tử trước giờ chỉ là một ý nghĩ của Bệ hạ. Nhỡ đâu Ninh Tông Nguyên cảm thấy mình tuổi già lực bất tòng tâm, bèn nảy sinh kiêng kỵ với Tạ Vĩnh Minh, cũng không phải không thể xảy ra. Từ khi rời Kinh tới này, Ôn Túy, Hạ Lưu Vân, giờ là Tạ Vĩnh Minh, những chuyện này xảy ra đều quá mức đúng dịp, như là sau lưng đang có một bàn tay đẩy Giang Hiểu Hàn về phía trước. Giang Ảnh thấy vẻ mặt hắn không tốt, có chút lo lắng: "Công tử..." Giang Hiểu Hàn giơ tay về phía hắn, ngăn nửa câu sau của đối phương. "Hình Sóc nói với ta, lần này chỉ có Tạ Vĩnh Minh và Tạ Du bị yêu cầu về Kinh, nhưng lại không nhắc một chữ đến Tạ Dao." Giang Hiểu Hàn gõ gõ bàn: "Như vậy nói rõ, Ninh Tranh chỉ muốn ra oai phủ đầu đối với Tạ Vĩnh Minh, chưa thực sự muốn dùng lý do bất kính để đuổi tận giết tuyệt. Đây là việc tốt, nhưng nhất định không thể thả lỏng... Tạ Dao tuy thân là nữ tử, nhưng chỉ cần nàng họ Tạ, vậy chính là có công dụng." Giang Ảnh chợt hiểu rõ, hắn quỳ một chân xuống: "Nghe công tử dặn dò." "Cho người của chúng ta đi đón Tạ Dao, bảo vệ nàng thật tốt." Giang Hiểu Hàn dừng một chút, lại nói: "Nghe nói nàng có bầu, vậy thì không cần đi xa, chỉ cần tìm một nơi gần đó là được." "Vâng." Giang Ảnh đáp. "Còn nữa..." GIang Hiểu Hàn nhúng nước trà, xoa đầu ngón tay, lạnh giọng: "Ninh Tranh có thể hồ đồ, Bệ hạ thì không. Hiện tại ngài ấy không có cớ xử lý người nhà họ Tạ, tự nhiên chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt. Vì vậy, ta nhất định phải bảo vệ Tạ gia, hiểu chưa?" Giang Ảnh cả kinh trong lòng. Giang Hiểu Hàn trước giờ đều "nghe lời", nói là thần tử sử dụng tốt nhất của Ninh Tông Nguyên cũng không ngoa. Dù Giang Hiểu Hàn có lén lút làm gì, trong lòng tính toán ra sao, nhưng ít nhất chưa bao giờ làm nghịch ý Ninh Tống Nguyên. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn để lộ ra tâm tư của chính mình. Ánh mắt Giang Ảnh chạm đến ánh nhìn lạnh lẽo của đối phương, cúi đầu: "Đã rõ." Giang Hiểu Hàn ý tứ không rõ trả lời: "Ai là những người giúp Hạ Lưu Vân xây sinh từ?" "Hạ Lưu Vân vô cùng cần thận, phần lớn đều là những người đã cắt đứt liên lạc với người nhà, những người cơ khổ không nơi nương tựa, hoặc là tội phạm. Số ít còn lại là những thôn dân nghèo khó từ những vùng thôn xóm xa xôi." Giang Ảnh trước giờ đều rất nhạy đối với tin tình báo, vì vậy đáp rất nhanh: "Những người này thường không có cha mẹ, vợ con tới thăm, dù cho có im hơi lặng tiếng chết đi cũng không ai biết." "Nói thế nào thì Bệ hạ cũng không thể nhúng tay, muốn đoạt người từ tay Ninh Tranh đơn giản hơn nhiều." Giang Hiểu Hàn gảy ngón tay, giọt nước trà nhẹ rơi xuống bậc thềm: "Ninh Tranh không có tính quyết đoán như Ninh Dục, hắn muốn lợi dụng Tạ Vĩnh minh, vậy ta đây nắm nhược điểm của hắn trao đổi, không phải xong rồi sao?" Giang Ảnh hiểu ý của hắn: "Ta sẽ cho người truyền tin cho người của chúng ta, để bọn họ điều tra về sinh từ của Hạ Lưu Vân." "Không." Giang Hiểu Hàn lắc đầu. "Truyền tin cho Vệ Thâm." Giang Ảnh không hiểu: "Vệ đại nhân?" Không trách Giang Ảnh không rõ, những chuyện tư mật thế này, trước giờ đều càng kín kẽ càng tốt, đâu thể gióng trống khươ chiêng. Huống hồ, Vệ Thâm là người của Thần Vệ doanh, là cận vệ Thiên tử. Nếu việc này là do Ninh Tông Nguyên gợi ý, vậy thì tính toán của Giang Hiểu Hàn cũng không thành. "Cứ làm vậy đi." Giang Hiểu Hàn khẳng định nói. Hắn muốn đánh cược một lần. Cũng muốn thử xem, đâu là giới hạn của Vệ Thâm ___ hay nói đúng hơn là Ninh Tông Nguyên. Ngoại trừ vị phú quý tướng quân Tạ Giác, từng người trong Thần Vệ doanh đều làm theo ý nguyện Thiên tử, huống chi là người làm Chỉ huy sứ như Vệ Thâm. Trong Kinh, long hổ chi tranh ngày càng kịch liệt, Giang Hiểu Hàn không thể không tính toán cho chính mình. Thế nhưng hiện nay, hai vị "long hổ" này đều cách yêu cầu về Thái tử trong lòng hắn rất xa, bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể chọn từ "ngõ trời". Tỷ như người mà Ninh Tông Nguyên ưa thích. Thiên tử hỉ nổ không rõ, nhưng không phải là không hề có dấu vết. Giang Hiểu Hàn chỉ cần xác định hành động của Ninh Tranh lần này đến tột cục là nghe gợi ý của Ninh Tông Nguyên, hay chỉ là Ninh Tông Nguyên tương kế tựu kế, liền có thể biết nên hướng về đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]