Sáng sớm hôm sau, Hiểu Nguyệt bị một tiếng chó sủa vang rền đánh thức, bò dậy dụi mắt, thấy trời vẫn còn chưa sáng thì cảm thấy khó hiểu, Tuấn Tuấn sủa sáng sớm à?
Nhưng mà vừa mới cúi đầu nhìn đã thấy Tuấn Tuấn đang nằm ở mép giường của nàng, cũng đang nhìn ra phía cửa, cửa phòng đang đóng… bên ngoài có tiếng chó sủa truyền tới.
Hiểu Nguyệt gãi gãi đầu, bò dậy, sau khi rửa mặt rồi thì mang theo Tuấn Tuấn ra ngoài.
Tiếng chó sủa truyền từ trong viện của Sách La Định.
Hiểu Nguyệt tò mò đi tới, vừa ghé đầu vào trong nhìn cũng sợ hết cả hồn: “Á!”.
Ở trong sân viện, Sách La Định đang ngồi dựa bên bàn đá, trong tay cầm một cái bánh bao bóp nát cho hai chó mực to tướng đang vui mừng nhảy cẫng ăn.
Hiểu Nguyệt trấn định tinh thần nhìn kỹ, hai con chó này hơi quen mắt nhỉ.
Sách La Định ngẩng đầu lên nhìn nàng, cứ như nhìn thấy cứu tinh vậy, nói: “Ta muốn ăn mỳ.”.
Hiểu Nguyệt mới tỉnh ngủ nên không kiềm chế được mà phụt cười mấy tiếng – Giọng điệu của Sách La Định hình như có một chút xíu, một ti ti cảm giác như đang làm nũng vậy! Chờ ăn đã lâu lắm rồi sao?
Hiểu Nguyệt không nói tiếng nào, nhanh chân chạy vào trù phòng.
Chỉ lát sau, bên cạnh bàn, Sách La Định đã bưng tô mỳ thịt bò đầy yêu thương của Bạch Hiểu Nguyệt rồi.
Nhân lúc Sách La Định đang ăn mỳ, Hiểu Nguyệt tò mò nhìn hai con chó mực lớn ngoan ngoãn ở bên cạnh vẫy đuôi với Sách La Định: “Bọn nó có phải là hai con ngày hôm qua…”.
Sách La Định gật đầu một cái: “Là hai con chó của Minh Tịnh kia.”.
“Sao lại chạy đến đây vậy?”. Hiểu Nguyệt không hiểu.
Sách La Định húp nước mỳ sùm sụp, vừa hút mì vừa trả lời Hiểu Nguyệt: “Tối qua đi dắt chúng nó về.”.
Hiểu Nguyệt càng nghĩ không ra, khó hiểu hỏi: “Nửa đêm mà ngươi lại đi dắt chó về sao? Vậy chẳng phải sáng sớm nay Minh Tịnh thức dậy sẽ phát hiện chó bị mất à?”.
Sách La Định cười: “Không phát hiện được đâu, ta bắt hai con đi rồi để hai con lại cho hắn rồi.”.
Hiểu Nguyệt lại càng khó hiểu hơn.
Sách La Định ăn mỳ xong rồi, đặt bát xuống thì có một người áo đen nhảy từ ngoài tường vào, đến bên cạnh Sách La Định, nhỏ giọng nói: “Tướng quân, đã chuẩn bị xong rồi.”.
Sách La Định gật đầu một cái, đứng dậy.
Hiểu Nguyệt ngẩng mặt nhìn hắn: “Ngươi định ra ngoài à? Tìm được những tiểu hòa thượng kia chưa?”.
Sách La Định suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ tìm được rồi, sau khi tìm được thì căn bản đã có được cả nhân tang, bắt cả thư sinh cùng hòa thượng kia lại, chuyện của đại ca nàng cũng giải quyết xong rồi.”.
Hiểu Nguyệt mở to mắt nhìn, gật đầu.
Sách La Định xoay người định ra ngoài, Hiểu Nguyệt đứng lên, đi theo mấy bước ra đến cửa rồi lại lúng túng mà nặn ra một câu: “Vậy ngươi phải cẩn thận một chút đấy…”.
Giọng nói nhẹ đến gần như không nghe được.
Sách La Định đi thẳng ra cửa, Hiểu Nguyệt nghĩ hắn không nghe thấy, bĩu môi.
Nhưng mà còn chưa có bĩu ra thì lại thấy Sách La Định quay đầu phất tay áo với nàng một cái, ý như bảo – Không cần lo lắng, chuyện vặt thôi.
Hiểu Nguyệt lại ngẩn người, Sách La Định đã đi ra ngoài rồi, tim lại bắt đầu nhảy múa, chỉ có Sách La Định mới có thể làm được động tác này thôi, cảm giác vừa xấu xa, vừa bất cần đời nhưng lại có vẻ rất đáng tin cậy.
Khóe miệng Hiểu Nguyệt cong lên, quay đầu lại nhìn, thấy hai con chó mực kia đang cọ cọ mũi, vẫy vẫy đuôi cùng Tuấn Tuấn, có vẻ ở chung không tệ.
Sờ cằm một cái, Hiểu Nguyệt không nghĩ ra được, Sách La Định trộm hai con chó này về thì làm sao có thể tìm được những tiểu hòa thượng kia chứ?
Sách La Định ra đến cửa, đúng lúc lại bị Đường Tinh Trị nhìn thấy.
Thật ra thì hôm qua Đường Tinh Trị vẫn ở Thư quán, hắn nghĩ liệu có phải vì chuyện của Bạch Hiểu Phong mà Hiểu Nguyệt lo lắng không đây, cho nên vốn định ở lại bồi nàng. Nhưng ai ngờ sáng sớm Hiểu Nguyệt đã đi ra ngoài với Sách La Định, tận tối mới về, gần như cả một ngày đều ở cùng với Sách La Định vậy, chuyện này khiến hắn cảm thấy có chút ghen tị.
Hôm nay nhìn thấy Sách La Định lại ra ngoài, Đường Tinh Trị có chút không hiểu – Đi đâu vậy?
Hồ Khai kéo hắn một cái: “Sao thế?”.
Đường Tinh Trị nhảu môi về phía bóng lưng của Sách La Định: “Hắn đi đâu đó?”.
Hồ Khai lắc đầu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Dáng vẻ thần bí, hình như tối qua hắn cũng không ở trong phòng.”.
Đường Tinh Trị cau mày.
Lúc này lại nghe thấy tiếng nha hoàn truyền đến từ trong sân viện: “Tiểu thư, sớm như vậy mà cô đã dậy rồi sao? Những việc như nấu mỳ thế này cứ để cho chúng ta làm là được.”.
“Hiểu Nguyệt lại tốt với Sách La Định như vậy sao?”. Hồ Khai khoanh tay nghĩ mãi không ra.
Đường Tinh Trị cau mày: “Liệu có phải là hắn nghĩ ra biện pháp giúp Bạch Hiểu Phong không?”.
Hồ Khai vỗ tay một cái: “Có thể! Chúng ta đi theo đi?”.
Đường Tinh Trị gật đầu đồng ý, cho nên hai người đi theo Sách La Định ra ngoài.
Sách La Định từ tốn đi trên đường, giống như đi dạo bình thường mà thôi.
Đường Tinh Trị và Hồ Khai cẩn thận đi theo, cũng không dám đến quá gần, bọn họ thừa biết Sách La Định võ công giỏi, lại khôn khéo, không cẩn thận bị phát hiện ngay.
Sách La Định đi thẳng một đường đến gần núi Đông.
“Hắn đến núi Đông làm gì?”. Hồ Khai hơi khó hiểu.
Đường Tinh Trị cũng đâu biết.
Sách La Định đi đến rừng cây ở chân núi, lóe cái… biến mất.
Đường Tinh Trị cùng Hồ Khai chạy đến gần, có chút sững sờ - Người đâu rồi?
Hai người tìm ở gần rừng cây, còn đang buồn bực thì lại nghe thấy sau lưng có mấy tiếng “vùn vụt” truyền đến.
Hai người quay đầu lại nhìn.
“Má ơi!”. Đường Tinh Trị kêu một tiếng rồi lùi về phía sau một bước, Hồ Khai đã ngã ngồi trên mặt đất rồi.
Chẳng biết từ lúc nào sau lưng bọn họ đã có bốn con sói.
“Gâu gâu!”.
Một tiếng chó sủa vang lên, hai người nhìn quanh bốn phía đã thấy mình bị mười con chó sói to tướng bao vây rồi.
“Chậc chậc.”.
Hai người còn đang lo lắng thì lại nghe có tiếng người truyền xuống từ trên cây.
Ngửa mặt nhìn một cái thì thấy Sách La Định đã ngồi trên thân cây, đang buồn cười nhìn hai người: “Hai ngươi tới thật đúng lúc quá, bọn chúng chưa được ăn, cứ ăn hai ngươi xem ra cũng đủ no rồi.”.
“Sách La Định, ngươi giở trò quỷ gì vậy?”. Đường Tinh Trị kêu một tiếng.
Sách La Định bật cười: “Ta hỏi hai ngươi mới đúng chứ, đi theo ta cả đường rồi, hai ngươi muốn làm gì?”.
“Chúng ta thấy ngươi lén lén lút lút…”. Hồ Khai còn chưa nói hết câu, Sách La Định đã gật đầu một cái: “Đúng vậy, ta lén lén lút lút như vậy đương nhiên là muốn làm chuyện xấu rồi, nếu như hai ngươi đã phát hiện thì…”.
Vừa nói hắn vừa giơ tay lên chỉ bọn họ, nói với mấy con chó kia: “Ăn bọn họ thay cho điểm tâm đi, cả xương cũng đừng có lưu lại.”.
“Này!”. Đường Tinh Trị kêu một tiếng, nhìn chằm chằm Sách La Định: “Ngươi đừng có mà làm loạn nhá, chúng ta chỉ đi xem ngươi làm gì chút thôi.”.
Sách La Định đại khái cũng đoán được một chút, lắc đầu huýt gió một tiếng.
Mười con chó lớn ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh, không kêu không động đậy, rất biết nghe lời.
Sách La Định cũng nhảy xuống.
Đường Tinh Trị và Hồ Khai nhìn nhau một cái, hỏi hắn: “Ngươi… dẫn theo nhiều chó như vậy đến làm gì?”.
Sách La Định cũng không thèm giấu diếm: “Cứu người với cả bắt người.”.
Đường Tinh Trị và Hồ Khai lắc đầu có vẻ không hiểu.
Sách La Định nhìn thời gian một chút, hẳn vẫn còn sớm cho nên mới cố nhẫn nại mà kể cho bọn họ nghe chuyện hôm qua hắn và Hiểu Nguyệt đến miếu Tử Ngọ.
“Thì ra là thế!”. Đường Tinh Trị cau mày: “Thư sinh và hòa thượng kia quá hèn hạ! Dám bắt tiểu hòa thượng để uy hiếp lão hòa thượng giá họa cho Bạch phu tử, chuyện nữ quỷ xuất hiện lúc nửa đêm trước kia cũng do bọn chúng làm nữa.”.
Hồ Khai sờ cằm: “Thịt chó lại quên hẹ, có ý gì vậy?”.
Sách La Định nói: “Hôm qua Hiểu Nguyệt lên núi cầu bùa thi cử, Bạch Hiểu Phong có biết, thịt chó quên hẹ, thật ra cũng là thịt chó thiếu hẹ, trong nồi có thịt chó, không cho lá hẹ chính là đề bài… Các ngươi thử suy nghĩ một chút, tại sao lại có người muốn hại Bạch Hiểu Phong?”.
Đường Tinh Trị nhìn Hồ Khai một chút.
Hồ Khai lắc đầu: “Tại sao chứ? Có thù oán à?”.
Sách La Định cười: “Bạch Hiểu Phong với ai cũng mềm mỏng dịu dàng, hắn mà lại đắc tội với ai chứ?”.
Hồ Khai cùng Đường Tinh Trị đều gật đầu, đúng là vậy, quả thực Bạch Hiểu Phong rất hoàn mỹ, từ giờ chưa thấy hắn kết thù oán với ai.
“Nhưng mà người ghét hắn cũng không thiếu.”. Sách La Định nhắc nhở.
“Đó là bình thường mà, vì ghen tỵ.”. Đường Tinh Trị nhún vai.
Sách La Định cười: “Người ghen tỵ với Lục hoàng tử cũng không ít nhỉ?”.
“Đó là đương nhiên.”. Hồ Khai mở miệng: “Tinh Trị chính là người được sủng ái nhất trong số các hoàng tử, lại thông minh, thiên chi kiêu tử đương nhiên là bị ghen tỵ rồi.”.
Đường Tinh Trị suy nghĩ một chút: “Ý ngươi là, Bạch Hiểu Phong không làm sai chuyện gì đến nỗi phải đắc tội người khác, mà là… có người ghen tỵ với hắn sao?”.
Sách La Định nhún vai một cái: “Đoán bừa mà thôi, thật ra thì Bạch Hiểu Phong cũng biết ta rất ngu ngốc cho nên mới dừng biện pháp trực tiếp nhất để nhắc nhở ta, lão hòa thượng rõ ràng rất tỉnh, lại còn nấu một nồi thịt chó cực kỳ ngon, vậy mà lại không cho thêm hẹ, điều này sẽ khiến ta nghĩ đến việc người hại hắn liệu có liên quan gì đến chó hay không, mà người này cũng chẳng phải người thông minh gì.”.
“Thịt chó là có quan hệ đến chó, không cho hẹ lại là không thông minh sao?”. Khóe miệng Đường Tinh Trị co giật: “Ám chỉ rõ ràng thật…”.
Hồ Khai cũng “phụt” cười, cảm thấy Sách La Định này đúng là mèo mù vớ được chuột chết.
“Hiểu Nguyệt nhớ đại ca nàng có một bạn học họ Cẩu.”. Sách La Định nói: “Cho nên ta bảo Trình Tử Khiêm điều tra một chút xem, người kia tên là Cẩu Thanh, là bạn học và đồng hương của Bạch Hiểu Phong.”.
“À…”. Đường Tịnh Trị gật đầu: “Ta biết rồi, chắc chắn người này không được thông minh, vì sinh lòng ghen ghét nên mới trả thù Bạch Hiểu Phong à?”.
“Hắn cũng điên thật.”. Hồ Khai khoanh tay cảm thấy khó hiểu.
“Cẩu Thanh được người ta gọi là Cẩu Thông Minh, lúc còn đọc sách ở Thư quán, các phu tử đánh giá hắn còn cao hơn cả Bạch Hiểu Phong nữa, chỉ là ngoại hình không được đẹp như Bạch Hiểu Phong, tính tình không được thích như Bạch Hiểu Phong, gia thế thì càng như trên trời dưới vực. Mà điều thú vị nhất chính là, ngày thường, bất kể từ thơ từ đến văn chương, Cẩu Thanh đều cao hơn Bạch Hiểu Phong một bậc, nhưng mỗi lần đến kỳ thi lớn thi bé gì thì kết quả của hắn vĩnh viễn không tốt bằng Bạch Hiểu Phong.”.
Hồ Khai sờ cằm: “Chắc tiểu tử này giống ta, vừa đến kỳ thi là hồi hộp.”.
Sách La Định hỏi Đường Tinh Trị: “Ngươi nghĩ sao?”.
Đường Tinh Trị cười lạnh: “Bình thường hẳn là Bạch Hiểu Phong cố ý khiêm tốn đi, không muốn quá nổi bật sẽ bị người ta nghi kỵ cho nên đến lúc thi mới xuất ra bản lĩnh.”.
Sách La Định gật đầu một cái: “Ta cũng nghĩ có khả năng này.”.
“Cũng vì chuyện này mà Cẩu Thanh đã hận Bạch Hiểu Phong sao?”. Đường Tinh Trị cảm thấy hẳn là vẫn còn lý do nào khác nữa.
Sách La Định lắc đầu một cái: “Chuyện xảy ra trong lần thi điện, lần đó Bạch Hiểu Phong đỗ Trạng nguyên, danh tiếng của Cẩu Thanh đã rớt xuống đáy vực, từ đó về sau, Cẩu Thanh rời khỏi quê nhà, im hơi bặt tiếng, cũng không thấy xuất hiện nữa.”.
Hồ Khai cùng Đường Tinh Trị cùng cau mày: “Sau đó thì sao?”.
Sách La Định nhún vai một cái: “Tử Khiêm có hỏi những người quen biết với Cẩu Thanh trước kia, nghe nói hắn có để lại một câu.”.
“Câu gì?”.
“Bạch Hiểu Phong hại ta, hắn vốn không thông minh bằng ta, ta sẽ không bỏ qua cho hắn!”. Sách La Định buông tay: “Thịt chó thiếu hẹ, có lẽ Bạch Hiểu Phong muốn nói đến chuyện này đi.”.
Đường Tinh Trị và Hồ Khai đều gật đầu, chuyện này có lý, cũng nhờ Sách La Định vận đỏ nên hắn mới gặp được đi…
Nhưng mà vừa nghĩ tới đây, hai người đều ngẫm lại một chút, nến như mình gặp phải chuyện này mình có thể giải được câu đố thịt chó thiếu hẹ này không nhỉ? Cũng không biết là Sách La Định thông minh nên mới hiểu được câu đố của Bạch Hiểu Phong, hay là Bạch Hiểu Phong thông minh nên mới ra một câu đố chỉ có Sách La Định mới hiểu được như thế đây.
“Sau đó thì sao?”. Đường Tinh Trị khó hiểu: “Việc quan trọng bây giờ là cứu được những tiểu hòa thượng kia, ngươi định cứu thế nào?”.
“Dựa vào chó.”. Sách La Định chỉ đám chó kia.
Đường Tinh Trị và Hồ Khai bĩu môi: “Chó á?”.
“Mấy con này đều là chó tốt mà quân doanh của ta nuôi.”. Sách La Định hỏi hai người: “Có biết nuôi chúng làm gì không?”.
“Chuyện này ta biết!”. Hồ Khai hỏi: “Có phải dùng để bắt quân binh đào ngũ không?”.
Sách La Định liếc hắn một chút: “Ngươi không thể nghĩ đến cái gì đó tốt hơn chút à?”.
Hồ Khai gãi đầu: “Chẳng lẽ ngươi định nuôi làm lương thực dự trữ sao?”.
Sách La Định nhấc chân định đạp một cước cho hắn chết luôn: “Dùng để tìm quân mình.”.
Đường Tinh Trị và Hồ Khai sửng sốt: “Sao?”.
“Lúc đánh giặc khó tránh thương vong, nếu trên chiến trường đã chết rất nhiều người, đôi khi khó mà phân biệt những người bị ngất giữ đống thi thể kia, một số người còn bị đất phủ hoặc bị đè dưới đống thi thể, nếu không tìm thấy mà cứu kịp thì nhất định sẽ chết, lúc đó cần dựa vào bọn nó để tìm.”.
Đường Tinh Trị và Hồ Khai cũng nghiêm túc nghe, nhưng mà lại lập tức nghĩ đến một chuyện rất thực tế, cùng nhau hỏi: “Đã lâu lắm rồi không có đánh giặc nhỉ?”.
Sách La Định nhìn trời: “Cho nên mới nuôi đến béo ú như thế chứ.”.
Hai người cúi đầu nhìn đám chó kia một chút, đúng là béo thật, có lẽ ăn không ít đâu.
“Ài, ta nghe nói trước kia ngươi lớn lên trong núi, có phải ngươi rất thích chó không?”. Hồ Khai mới hơi quen thuộc với Sách La Định một chút đã không sợ hắn nữa, cũng không thấy ghét hắn như ban đầu, bèn hỏi.
Sách La Định gật đầu: “Chó rất thông minh, lại trung thành, con người có ưu điểm gì bọn chúng đều có, mà chúng lại không hề có khuyết điểm của con người.”.
Hồ Khai hình như cũng thích chó, đưa tay vỗ bả vai Sách La Định: “Ừ, anh hùng cùng chí hướng.”.
Sách La Định buồn cười.
Lúc này, một người áo đen đi từ trong rừng ra, đến bên cạnh Sách La Định, nhỏ giọng bẩm báo: “Tướng quân, người đi rồi.”.
Sách La Định gật đầu một cái: “Theo kế hoạch hành động.”.
“Vâng.”.
Người áo đen kia huýt gió gọi mấy con chó, mấy con chó ngoan ngoãn theo hắn đi về phía trước, Sách La Định cũng đuổi theo.
“Này.”. Đường Tinh Trị đuổi theo, tò mò hỏi Sách La Định: “Ngươi định dùng chó cứu người thế nào vậy?”.
“Bọn chúng có thể tìm được chỗ những tiểu hòa thượng kia bị giấu à?”. Hồ Khai cũng buồn bực.
Sách La Định vừa đi với nói với hai người: “Chiều hôm qua, lúc ta cùng Hiểu Nguyệt đi tìm Minh Tịnh, cũng không thấy có chó.”.
Hồ Khai cùng Đường Tinh Trị chờ hắn nói tiếp.
“Ngươi thử suy nghĩ một chút, muốn canh chừng mười mấy tiểu hòa thượng, hẳn là phải có đến mấy người giúp sức đúng không?” Sách La Định hỏi.
“À!”. Đường Tinh Trị hiểu rồi: “Ý ngươi là, bọn họ dùng chó canh chừng những tiểu hòa thượng kia, có chó dữ canh gác, đám tiểu hòa thượng cũng không chạy được!”.
“Hai con chó đuổi theo ta ngày hôm qua rất thông minh, được huấn luyện nghiêm ngặt.”. Sách La Định nói: “Ta điều tra qua, chuồng chó phía sau nhà Minh Tịnh rất lớn, chắc chắn không chỉ nuôi có hai con. Ta đã đếm qua, chỉ tính riêng máng ăn cho chó đã có mười mấy cái, hẳn là nuôi tới mười mấy con. Ta nghi ngờ Bạch Hiểu Phong cũng đã đoán được một chút rồi cho nên mới dùng thịt chó để nhắc nhở ta… Dĩ nhiên, đây là ta đoán mà thôi.”.
“Sau đó ngươi nhân đêm tối đã đổi hai con chó đi à?”. Đường Tinh Trị không khỏi hiếu kỳ: “Ngươi định làm gì?”.
“Lúc hai con chó đuổi theo ta, Minh Tịnh căn bản không thể gọi chúng lại được, điều này chứng tỏ đám chó này không phải do hắn nuôi, hắn rất nhát gan, nửa đêm canh ba cần phải mang theo hai con chó mới có can đảm đi trên núi.”. Sách La Định nói: “Trên đời này hầu hết các loại chó trưởng thành đều giống nhau, loại cho mực lớn đó dùng để huấn luyện tốt nhất, cũng nghe lời nhất, ta tìm trong quân ra hai con tương tự, hôm qua đến đổi hẳn là Minh Tịnh cũng không thể nhận ra.”.
Hồ Khai cùng Đường Tinh Trị cũng đã hiểu ngay rồi: “À! Hôm nay nhất định Minh Tịnh sẽ dẫn theo hai con chó kia đến chỗ nhốt nhóm tiểu hòa thượng, hàng ngày dù sao cũng phải đi đưa cơm mà, mà những con chó này lại có thể tìm được đồng bọn của mình.”.
Sách La Định cười nhạt: “Lúc huấn luyện chó trong quân đều phải có con đầu đàn, nó không chỉ phải tìm được những binh lính bị thương mà còn phải tìm được những con chó khác về nữa.”. Vừa nói hắn vừa chỉ con chó mực to đùng uy phong lẫm liệt dẫn đầu kia, nói: “Nó chính là chó đầu đàn, sẽ tìm được hai con chó kia.”.
Còn đang nói chuyện thì bọn họ đã đến gần nhà Minh Tịnh kia rồi, cửa phòng đang đóng, chuồng chó cũng trống không. Mấy con chó Sách La Định mang đến kia qua ngửi một cái, bắt đầu tìm đường, đi vào trong núi, mọi người tiếp tục đi theo.
“Biện pháp này tuyệt quá!”. Đường Tinh Trị nhịn không được mà khen ngợi Sách La Định: “Ngươi cũng rất thông minh…”.
Còn chưa dứt lời đã thấy người áo đen đi phía trước không nhịn được mà phun một câu: “Nói nhảm.”.
Đường Tinh Trị sờ mũi.
Lại thấy người áo đen kia quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn và Hồ Khai một cái, ánh mắt kia, rõ ràng là chẳng thân thiện chút nào, có điều vì ngại Sách La Định nên mới không tiện thể hiện mà thôi.
Đường Tinh Trị và Hồ Khai cũng ngượng ngùng, hai người họ dù cũng là công tử ca nhi con nhà quyền cao chức trọng, nhưng bất lực chính là những người làm binh đều không thèm coi bọn họ ra gì, xem ra vì chuyện trước đây bọn họ mưu đồ hãm hại Sách La Định cho nên những thủ hạ dưới quyền của hắn cũng chẳng thèm quan tâm hay thích thú gì bọn họ đâu.
Hồ Khai bĩu môi với Đường Tinh Trị – Xém chút thì quên Sách La Định là Đại tướng quân, là đại tướng quân của mấy chục vạn đại quân.
Đường Tinh Trị lúng túng – Đúng rồi…
Hai người không nói năng lung tung nữa, đi theo Sách La Định cả đường… Đường này cũng chẳng phải khó đi bình thường thôi đâu, sau khi vào núi đều phải đi đường núi, cây cối rậm rạp chằng chịt, dưới đất đầy cây bụi cùng dây leo, hơn nữa còn có cả sơn động… Nếu như không phải có đám chó kia dẫn đường thì vốn dĩ bọn họ sẽ chẳng thể nào tìm được đường đi.
Đường Tinh Trị và Hồ Khai lảo đảo đi, nhưng mà động tác của Sách La Định và người kia lại rất nhẹ nhàng.
Cuối cùng, Đường Tinh Trị không cẩn thận mà ngã lộn nhào một cái, Hồ Khai vội vàng đỡ hắn, hắn còn rất sĩ diện, tỏ vẻ không cần người giúp đỡ.
Sách La Định cũng không dừng chân, chỉ chỉ phía sau cho người áo đen đi phía trước.
Người áo đen kia rất nghe lời, lùi lại sau cùng, tiện thể đỡ lấy Đường Tinh Trị và Hồ Khai đang chật vật đi.
Hai người quay đầu lại, cảm thấy có lẽ hắn cũng không cam tâm tình nguyện, nhưng mà vẻ mặt người áo đen lại không có biểu hiện gì, cứ như Sách La Định bảo hắn làm gì thì hắn sẽ làm đó vậy, cho dù có phải giúp hai người rất đáng ghét đi nữa.
Đường Tinh Trị nhìn bóng lưng Sách La Định, trong lòng cũng không biết nên có cảm giác gì, người này tiếng xấu đồn xa, nhưng tại sao thuộc hạ của hắn lại trung thành như vậy? Mà nhìn đám chó đi ở phía trước kia, rõ ràng nhìn rất hung dữ, nhưng lại không ngừng vẫy đuôi với Sách La Định, còn cọ hắn mấy cái nữa… Ngay cả chó cũng thích hắn thế sao?
Lại đi thêm một lúc lâu nữa, đến lúc Đường Tinh Trị và Hồ Khai mồ hôi đầm đìa sắp không thở nổi rồi, đột nhiên… lại nghe thấy tiếng chó sủa từ phía trước truyền đến.
Sách La Định huýt gió một tiếng, lũ chó bên cạnh lập tức sủa vang mà phi về phía trước.
Sau đó Sách La Định thuận thế đuổi theo, động tác nhanh đến độ Đường Tinh Trị và Hồ Khai thấy có chút hoa cả mắt.
Chờ đến khi hai người bọn họ kéo được đám bụi cây ra, cuối cùng cũng vượt qua được một tảng đá…
Liền thấy phía trước xuất hiện một sơn động, ngoài cửa động có khoảng hơn mười con chó lớn đã vây quanh bầy chó ngoài cửa động. Trước mặt đám chó của Sách La Định kia chỉ có vẻn vẹn mười mấy con chó mực nhỏ gầy, cũng yếu thế hơn rất nhiều, ngoan ngoãn nằm yên không dám nhúc nhích.
Hòa thượng Minh Tịnh nằm trên mặt đất, bị Sách La Định đạp nằm xuống, nửa bên da mặt còn bị rách, không thấy Sách La Định đâu.
Trong sơn động tối đen như mực, chỉ lát sau đã có mấy tiểu hòa thượng chạy ra, đất cát đầy người.
Người áo đen đi vào, Sách La Định đi ra, ở phía sau, người áo đen lại mang thêm khoảng mười mấy tiểu hòa thượng, có người khóc, có người bị thương, còn có người nói tiếng cảm ơn với Sách La Định.
Sách La Định hỏi Minh Tịnh trên mặt đất: “Cẩu Thanh đâu?”.
Minh Tịnh kinh ngạc nhìn Sách La Định: “Ngươi sao lại…”.
“Bớt nói nhảm.”. Sách La Định nhịn không được, mắt run lên.
Người áo đen ngồi xổm xuống, một cây dao găm dí sát vào da mặt Minh Tịnh lướt qua, đến khi lưỡi đao cắm xuống lòng đất, hắn mở miệng lạnh như băng nói: “Không nói chặt hết ngón tay ngón chân ngươi.”.
Minh Tịnh nào có gặp những chuyện thế này bao giờ chứ, hắn vội vàng nói: “Không liên quan đến ta… tất cả đều là ý của Cẩu Thanh, ta cũng không muốn độc chết bọn họ.”.
Sách La Định sửng sốt: “Độc chết?”.
Người áo đen thấy Minh Tịnh mang theo một thùng gỗ, mở nắp ra xem, bên trong là đồ ăn.
Người áo đen rút một cây ngân châm ra thử một chút, ngẩng đầu bẩm báo với Sách La Định: “Tướng quân, đồ ăn bên trong có độc.”.
Sách La Định cau mày.
“Không phải chứ…”. Đường Tinh Trị nhịn không được mà mắng hòa thượng kia: “Những hòa thượng này không thù không oán với ngơi, sao lại ác độc như thế!”.
“Vì Cẩu Thanh tức giận… hắn bảo sao ta phải làm vậy, Cẩu Thanh điên rồi, các ngươi đi tìm hắn đi, không liên quan đến ta a!”. Minh Tịnh nhanh chóng chối bay mọi liên quan.
Sách La Định sững sờ tại chỗ, hình như có chút nghĩ không ra, ngồi xổm xuống hỏi hắn: “Không phải hôm nay Cẩu Thanh tiếp tục bịa chuyện để hại Bạch Hiểu Phong sao, tại sao lại đổi ý?”.
“Tất cả đều do những tin đồn truyền ngoài kia.”. Minh Tịnh vừa nói vừa móc một trang giấy từ trong ngực ra cho mọi người xem.
Sách La Định không cầm, người áo đen nhận lấy liếc mắt xem, đứng lên nói với Sách La Định: “Trên đây viết, Cẩu Thanh chính là tên phụ tình kia, hắn hận Bạch Hiểu Phong vì không thông minh bằng Bạch Hiểu Phong, ngay cả ba đời tổ tiên cũng bị điều tra ra, cả chuyện trong Thư quán năm đó cũng bị truyền ra ngoài rồi, nhưng mà những điều viết trên đây có vẻ khác với những gì Trình Tử Khiêm điều tra được.”.
Sách La Định cau mày: “Viết cái gì?”.
“Trên đây không hề viết về chuyện năm đó hắn luôn đứng thứ hai, cũng không viết về chuyện danh tiếng của hắn bị rớt xuống đáy vực.”. Người áo đen nói nhỏ: “Ngược lại đem ngoại hiệu Cẩu thông minh của hắn đổi thành Cẩu ngu, nói là cả thư quán ai cũng ghét hắn chỉ có mình Bạch Hiểu Phong thân thiện với hắn, bởi vì ghen ghét mà hắn lấy oán trả ơn.”.
Sách La Định cau mày, cầm lấy tờ giấy kia xem một chút, nhăn mày nói: “Không phải là Tử Khiêm viết…”.
“Khó trách sao Cẩu Thanh lại thẹn quá hóa giận muốn đồng quy vu tận.”. Đường Tinh Trị xán tới xem ké tờ giấy kia: “Là ai viết vậy?”.
Sách La Định suy nghĩ một chút, “chậc” một tiếng rồi hỏi rõ Minh Tịnh: “Cẩu Thanh đi đâu rồi?”.
“Hắn nói hắn muốn tìm Bạch Hiểu Phong đồng quy vu tận.”. Minh Tịnh trả lời: “Cẩu Thanh là người điên rồi, ta nghe lệnh hắn a…”.
“Câm miệng.”. Người áo đen đạp hắn một cước, sợ hắn quấy rầy Sách La Định suy nghĩ.
Sách La Định đột nhiên xoay người rời đi, lóe cái biến mất vô tung.
Đường Tinh Trị và Hồ Khai nhìn nhau một cái, cùng hỏi người áo đen kia: “Hắn đi làm gì vậy?”.
Người áo đen cúi đầu trói Minh Tịnh, lạnh nhạt trả lời: “Đương nhiên đi làm chuyện quan trọng.”.
“Chuyện quan trọng gì vậy?”. Hồ Khai mặt dày hỏi.
Người áo đem ngoắc tay gọi mấy tiểu hòa thượng kia: “Dẫn bọn ngươi ra ngoài.”.
Mấy tiểu hòa thượng đỡ ra nhau người áo đen ra ngoài.
Người áo đen một tay nhấc Minh Tịnh lên, đi trước dẫn đường, một đám chó lớn lại giống hệt đàn thỏ, chạy theo hắn.
Đường Tinh Trị và Hồ Khai vô thức nuốt nước bọt một cái, không dám nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn đi theo.
Sách La Định dùng tốc độ nhanh nhất xuống núi, chạy nhanh về thành.
Vừa đến phố Đông Hoa thì đụng phải Bạch Hiểu Phong đang vội vã chạy từ phía cửa cung ra.
Có lẽ đây cũng là lần đầu Sách La Định thấy Bạch Hiểu Phong gấp gáp như vậy, hai người đối mặt một cái, Bạch Hiểu Phong cau mày: “Hiểu Nguyệt không ở cùng ngươi sao?”.
Sách La Định nhìn hắn một cái, không lên tiếng mà bước tiếp về phía trước.
Bạch Hiểu Phong theo sau.
Hai người vào phố Đông Hoa, lại thấy trước mắt hỗn loạn, phía trước khói tuôn mù mịt, nơi bị cháy chính là hướng thư quán Hiểu Phong.
Sắc mặt Bạch Hiểu Phong tái nhợt, Sách La Định bước vội lên, rẽ ra đoàn người đang hỗn loạn.
Trình Tử Khiêm đang chỉ huy người cứu hỏa.
“Hiểu Nguyệt!”. Bạch Hiểu Phong tìm khắp nơi thì thấy lẫn trong đám nha hoàn hỗn loạn, Tam công chúa có chút chật vật mà lắc đầu với hắn.
Bạch Hiểu Phong cũng hít vào một luồng lãnh khí.
“Không tìm thấy nàng…”. Tam công chúa thấy mặt Bạch Hiểu Phong trắng bệch không còn giọt máu, nhanh chóng nói: “Thế nhưng bên trong cũng không có ai.”.
Bạch Hiểu Phong quay đầu lại nhìn, Thư quán bị chạy một nửa, ngọn lửa vụt đến tận trời, Trình Tử Khiêm không kịp ngăn lại, Sách La Định đã vọt vào Thư quán rồi.
Sau khi Sách La Định vào trong, lại thấy nửa bên viện cũng đã bị thiêu rụi, mà nơi lửa cháy nghiêm trọng nhất chính là phòng của Bạch Hiểu Nguyệt. Hắn vừa định vào xem một chút thì đã nghe thấy bên ngoài Trình Tử Khiêm gọi lớn: “Lão Sách, người không còn ở bên trong đâu, bị bắt đi rồi!”.
Sách La Định cau mày, chạy nhanh đến thì thấy Trình Tử Khiêm cầm một phong thư trên tay vẫy vẫy hắn.
Bạch Hiểu Phong cũng nhanh chóng chạy đến xem.
Trình Tử Khiêm đưa thư cho Bạch Hiểu Phong: “Gửi cho ngươi.”.
Bạch Hiểu Phong mở thư ra, vừa xem đã cau mày – Là Cẩu Thanh viết cho hắn, bảo hắn tối nay một mình đến sườn núi cách cách thành mười dặm về phía Tây, nếu không thì cứ chờ nhặt xác Bạch Hiểu Nguyệt đi.
Bạch Hiểu Phong cau mày, nhưng mà biết Hiểu Nguyệt không bị chôn thân biển lửa nên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sách La Định đứng bên cạnh nhìn xuống đất, hình như đang suy nghĩ gì đó.
Trình Tử Khiêm nhẹ nhàng vỗ hắn, chỉ về phía xa xa.
Sách La Định quay đầu lại nhìn, thấy bên ngoài đoàn người, chỗ gần một ngõ hẻm có một một con chó cảnh cao gầy xinh đẹp đang quay vòng vòng, miệng không ngừng kêu ư ử.
Sách La Định nhướng mày một cái, Bạch Hiểu Phong ở bên cạnh có vẻ cũng hiểu.
“Ta…”. Bạch Hiểu Phong nói không ra lời.
Sách La Định nói: “Ngươi ở lại đây, dập lửa xong rồi thì chuẩn bị giải quyết, không được đánh cỏ động rắn.”.
Bạch Hiểu Phong gật đầu: “Ngươi…”.
“Yên tâm đi.”. Trước đây Trình Tử Khiêm chưa từng thấy dáng vẻ lo sợ như vậy của Bạch Hiểu Phong, có thể thấy được hắn cũng không ngờ được chuyện này xảy ra thế này, hơn nữa, tiểu muội Bạch Hiểu Nguyệt này quả thực chính là ruột thịt với hắn, lúc này đúng là rất lo lắng.
Trình Tử Khiêm an ủi hắn một câu: “Lão Sách sẽ cứu được người về thôi.”.
Sách La Định định đi.
Lúc này, Tam công chúa đi tới, nói nhỏ với Sách La Định: “Sách tướng quân, lần này đều là do ta tự nghĩ mình thông minh mà gây ra chuyện, ngươi nhất định phải cứu được Hiểu Nguyệt về.”.
Sách La Định hơi dừng chân một chút, không nhìn Tam công chúa, mà lại đột nhiên túm lấy cổ áo của Bạch Hiểu Phong, phun một câu: “Lão tử ghét nhất là đàn bà làm hỏng chuyện, con mẹ nó, nếu ngươi giỏi thế thì phải quản tốt nữ nhân của mình trước đi đã.”. Nói xong đẩy Bạch Hiểu Phong ra, phất tay áo giận dữ bỏ đi.
Nếu như không có Trình Tử Khiêm đỡ có khi Bạch Hiểu Phong đã ngã đến trọng thương rồi, vậy mà hắn cũng phải bưng ngực nhíu mày… có thể thấy được Sách La Định tức giận thế nào, cái đẩy này cũng thật mạnh, nếu như không phải hắn cũng có chút võ công căn bản, có khi đã phải hộc máu rồi. Nhưng mà chỉ cần có thể cứu được Bạch Hiểu Nguyệt trở về, cho dù có bị đánh hộc máu thật cũng chẳng sao.
Đường Nguyệt Như im lặng đứng một bên, cúi đầu không nói tiếng nào, ở nơi này, ngoại trừ ba người bọn họ ra, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều bối rối.
Lần này Sách La Định cực kỳ hung hãn, người cả thành vây xem đều bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
Người ngoài không biết chuyện nên đều tưởng Sách La Định nổi trận lôi đình mà xả giận lên Bạch Hiểu Phong, lần hỏa hoạn này có liên quan gì đến Bạch Hiểu Phong à.
Sách La Định đi ra ngoài, bị cản đường thì khó chịu: “Cút hết ra, chó khôn không cản đường.”.
Mọi người đến xem náo nhiệt đều “soạt” cái tách ra hai bên, trong lòng ai nấy đều triệt để coi Sách La Định là tên điên khùng man rợ.
Sách La Định nhanh chóng đi tới con hẻm, ngồi xổm xuống nhìn thì thấy khóe miệng Tuấn Tuấn có dính máu, trên người còn dính đất. Trước giờ nó đều theo sát Bạch Hiểu Nguyệt, có thể lúc Bạch Hiểu Nguyệt bị bắt đi thì nó đã cắn Cẩu Thanh, nhưng mà chó cảnh cũng không giống chó sói to, nó vốn rất hiền lành lại gầy yếu, chắc là bị Cẩu Thanh đạp mấy cái. Nhưng mà… chắc chắn là nó nhận ra mùi của Bạch Hiểu Nguyệt và Cẩu Thanh, nó là một trong những giống chó săn tốt nhất, cực kỳ thông minh.
Vừa nhìn thấy Sách La Định đi tới, Tuấn Tuấn đã ư ử mấy tiếng, hình như đang thúc giục, dẫn theo Sách La Định chạy vào con hẻm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]