Dựa theo kinh nghiệm quá khứ, Trình Diệp Xuyên biết Cảnh Hoàn sắp đến cực hạn bùng nổ, cậu lấy hết can đảm ép ra vài chữ: “Đi... đi đâu...”
“Cậu không muốn chết bên đường phải không?” Cảnh Hoàn giễu cợt nhìn Trình Diệp Xuyên, tựa như đang nhìn rác rưởi dưới chân mình.
Những việc trước đây Cảnh Hoàn làm khiến Trình Diệp Xuyên không chút nghi ngờ, nếu Cảnh Hoàn muốn cậu chết đêm nay, vậy cậu nhất định không thể sống tới ngày hôm sau.
Lông mi của Trình Diệp Xuyên run lên, cậu cầm chìa khóa tra vào ổ, chọc vài cái mới nhét vào thành công.
Căn phòng chật hẹp được mở ra liền nhìn thấy rõ mọi thứ bên trong.
Vết bẩn cũ bám trên các vết nứt dưới sàn nhà làm sao cũng không quét sạch được, dưới bệ cửa sổ đặt một chiếc giường gỗ, trên chiếc bàn trong góc đặt sách và một cái bếp từ, những chiếc đinh sắt rỉ sét được cố định trên bức tường xám xịt bong tróc, bên trên treo vài bộ quần áo, đó là toàn bộ tài sản Trình Diệp Xuyên.
Mùi thuốc lá trên người người đàn ông tràn ngập không gian nhỏ, mùi vị mang tính xâm lược xa lạ không ngừng kích thích thần kinh của Trình Diệp Xuyên.
Tim cậu đập dữ dội, nhìn chằm chằm xuống đất, chỉ cần Cảnh Hoàn tiến lên một bước, ngoại trừ chiếc giường nhỏ, chỗ để lùi lại cũng không còn.
Khoảnh khắc Cảnh Hoàn im lặng đóng cửa lại, Trình Diệp Xuyên như quay trở lại cơn ác mộng năm xưa.
Tiếng khóa cửa rơi xuống giống như khúc dạo đầu cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-lam/3459089/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.