Sau một giấc ngủ dài, cuối cùng Mẫn Tuệ cũng đã tỉnh lại, cô nhìn mọi thứ xung quanh, tay bất giác đưa lên bụng của mình, cô nhớ trước khi ngất đi, cô đã gặp tai nạn giao thông, cả người đập mạnh xuống đường, sau đó xảy ra chuyện gì, cô cũng chẳng nhớ.
“ Cô tỉnh dậy rồi sao?”
Thiên Vĩ nhìn thấy Mẫn Tuệ đã tỉnh liền đi đến, bấm cái nút đầu giường để gọi bác sĩ.
Bác sĩ đi vào kiểm tra lại sức khỏe cho Mẫn Tuệ, dặn dò cô rất nhiều, nhưng tuyệt nhiên vẫn không nhắc gì đến đứa bé.
Họ cùng nhau ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn mỗi Mẫn Tuệ và Thiên Vĩ, không gian yên ắng đến đáng sợ.
“ Giám đốc tôi không sao cả, anh về đi, cảm ơn anh.”
Chắc hẳn Mẫn Tuệ vẫn nghĩ Thiên Vĩ chưa biết gì về đứa bé, cô vẫn nói chuyện với anh một cách bình thường, vẫn là giọng điệu nữa kính trong, nửa xa cách ấy.
“ Cô không giấu tôi gì chứ?”
Mẫn Tuệ khó hiểu nhìn anh, cô không hề trả lời, gương mặt tỏ rõ sự không hiểu anh đang nói gì.
“ Tôi đang nói về việc đứa bé.”
Đôi đồng tử của Mẫn Tuệ mở to, làm sao anh biết được chuyện của đứa bé chứ? Mẫn Tuệ vẫn im lặng, chỉ trân trân nhìn anh.
Nhìn thái độ của Mẫn Tuệ như vậy, anh đoán người gửi hình chắc không phải là cô, cô cũng chỉ là nạn nhân trong việc này mà thôi.
“ Giám đốc… tôi… Tôi không cố ý giấu anh… Tôi định sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-lam-dinh-menh/3379880/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.