Chương trước
Chương sau
Uyển Chi đang đứng ở trong bếp nấu thức ăn, cũng vì tâm trạng hôm nay không được tốt nên cô chỉ nấu một vài món đơn giản.

“ Tiểu Đồng.”

Tiểu Đồng nghe mẹ gọi thì cũng thả bộ đồ chơi xuống, chạy vào bên trong phòng bếp.

“ Con mang cái này qua cho chú Hoắc Trương đi.”

Uyển Chi đưa cho Tiểu Đồng một đĩa trái cây được bày biện rất đẹp mắt. Dù sao cô cũng đã hứa sẽ tạo điều kiện cho cha con họ gặp nhau, bồi đắp thêm tình cảm. Nếu Tiểu Đồng đột nhiên chạy qua nhà Hoắc Trương mà không có mục đích gì thì hình như không được hay cho lắm, Uyển Chi đành phải cắt thật nhiều trái cây, đặt lên dĩa bảo Tiểu Đồng đem sang, coi như thể hiện lòng thành.

Trái cây cũng rất tốt cho sức khỏe người bệnh, xem như một công đôi chuyện.

Tiểu Đồng rất nghe lời, con bé chạy sang, ấn chuông cửa nhà Hoắc Trương. Chuông cửa nhà anh khá thấp, cứ như chuẩn bị cho Tiểu Đồng vậy.

Hoắc Trương ở trong nhà đang làm việc rất hăng say, thông qua camera anh có thể thấy người ở trước cửa là Tiểu Đồng.

Hoắc Trương vui vẻ gập máy tính lại, đi ra mở cửa cho tiểu bảo bối. Không ngờ kế sách này của anh lại hữu hiệu nhanh chóng như vậy, mới ngày hôm qua Uyển Chi một hai không muốn Tiểu Đồng đến gần anh, vậy mà vừa nghe tin dữ xong, thái độ của cô dành cho anh đã dịu đi không ít.

Điều này chứng tỏ nếu Uyển Chi biết được sự thật, nhất định sẽ căm ghét anh rất nhiều, xem ra anh phải đẩy nhanh tiến độ, dành lại cảm tình của Uyển Chi, tránh đêm dài lắm mộng.

“ Tiểu Đồng tìm chú có việc gì sao?”

Hoắc Trương ngồi xuống để có thể dễ dàng giao tiếp với Tiểu Đồng, con bé cũng không cần ngước mặt lên nhìn anh.



“ Mẹ con nói con mang trái cây sang cho chú.”

Hoắc Trương nhận lấy đĩa trái cây trên tay Tiểu Đồng, anh vốn không thích ăn những loại thực phẩm này nhưng vì là Uyển Chi chuẩn bị nên cái gì đối với anh cũng vừa mắt.

“ Tiểu Đông có muốn vô nhà chú chơi không?”

Hoắc Trương bắt đầu dụ dỗ Tiểu Đồng làm con bé lung lay ý định, ban đầu chỉ là muốn đem trái cây sang cho Hoắc Trương, sau đó nhanh chóng trở về nhà, vậy mà sau lời dụ dỗ của anh, Tiểu Đồng lại muốn ở lại tham quan nhà của chú đẹp trai.

Tiểu Đông nhìn Hoắc Trương sau đó nhìn về phía nhà của mình như đang suy nghĩ đắn đo gì đó.

“ Con có muốn chú sang xin phép mẹ với con không?”

Hoắc Trương nhìn Tiểu Đồng, hai mắt con bé như sáng lên, nếu Hoắc Trương mở lời giúp con bé thì thích quá.

Tiểu Đồng nhanh chóng gật đầu, hai người một lớn một nhỏ rất nhanh đã xuất hiện tại nhà của Uyển Chi, và đương nhiên kết quả như mong đợi, Uyển Chi đồng ý cho Tiểu Đồng sang nhà Hoắc Trương nhưng chỉ được một tiếng đồng hồ, vì con bé cần phải ăn trưa đúng giờ.

Tiểu Đồng vui vẻ đi vào nhà của Hoắc Trương, đôi mắt giảo hoạt nhìn xung quanh quan sát căn nhà của chú đẹp trai, nhà của Hoắc Trương khá đơn giản, ngoài những dụng cụ cần thiết ra thì cũng chẳng có gì.

Nhà anh có hai phòng ngủ, một phòng là của Hoắc Trương, phòng còn lại đang được khóa cửa. Căn hộ này không so được với biệt thự của Hoắc Gia nhưng chỉ khi ở đây anh mới có thể quan sát được mẹ con Uyển Chi nên việc chịu cực này đối với anh là không vấn đề gì cả.

“ Tiểu Đồng có muốn chơi cầu trượt không?”



Tiểu Đồng nhanh nhảu gật đầu, nhìn trong nhà Hoắc Trương chẳng có cái cầu trượt nào cả, chẳng lẽ anh muốn dẫn con bé ra ngoài sao?

Không, tất cả đều đã trong dự tính của Hoắc Trương từ ngày dọn đến đây anh đã tính toán tất cả, anh tin một ngày nào đó mẹ con Uyển Chi sẽ quay lại với anh, nên anh đã sớm chuẩn bị một căn phòng cho Tiểu Đồng, đó chính là căn phòng đối diện phòng của anh, là căn phòng dang bị khóa của.

Hằng ngày sẽ có người làm đến dọn dẹp căn nhà này, thế nên căn phòng ấy luôn sạch sẽ.

Căn phòng được thiết kế theo tone chủ đạo là màu hồng, có một chiếc giường, rất nhiều gấu bông, và một cái cầu trượt lớn ở giữa phòng.

Tiểu Đồng vui vẻ chạy vào trong chơi đùa, con bé dường như không biết mệt, cứ tuột xuống rồi lại leo lên, Hoắc Trương cũng phải lắc đầu trước năng lượng khủng khiếp của con bé.

“ Tiểu Đồng.”

Cũng đã hơn một tiếng, Uyển Chi chờ mãi, chờ mãi mà Tiểu Đồng vẫn chưa về nên đành phải đi sang gọi con bé.

Cửa nhà Hoắc Trương không khóa, cô cứ đứng bên ngoài gọi mãi, gọi mãi nhưng không nghe thấy ai trả lời.

Uyển Chi thở dài, xem ra cô phải đi vào trong rồi, cô nghe được tiếng cười nói của Hoắc Trương và Tiểu Đông phát ra trong một căn phòng cuối dãy.

Uyển Chi đi đến trước cửa, nhìn vào trong, thấy Tiểu Đồng đang chơi thú bông với Hoắc Trương, cả hai đang dùng những con thú bông để tạo ra một câu chuyện, đương nhiên con thỏ nhỏ của Tiểu Đồng là nhân vật chính, còn con sói trên tay Hoắc Trương chính là kẻ phản diện.

Uyển Chi đứng đấy nhìn hai cha con đang chơi đùa vui vẻ với nhau, xem ra đúng là giữa họ có một sự gắn kết vô hình, dù đã lạc mất nhau một thời gian dài như vậy, mà khi gặp nhau vẫn có thể nói cười một cách vui vẻ, thật đáng ngưỡng mộ.

MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.