Đứng đợi thêm một lúc thì nhận được cuộc gọi của tài xế, xe bị hư giữa đường, bây giờ không thể đón cô được, Uyển Chi cũng chỉ có thể thở dài mà hủy chuyến ấy. 
“ Vậy bây giờ tôi có thể đưa cậu về được rồi chứ?” 
Hoắc Trương không ngờ ông trời cũng đang đứng về phía mình, anh không ngần ngại mà tiếp tục đề nghị. 
“ Tôi cảm thấy như vậy thực sự rất phiền cậu, cứ để tôi đặt xe là được,” 
Uyển Chi ngại ngùng từ chối, đúng là cô thực sự có thiện cảm rất tốt với Hoắc Trương nhưng như này thì quá phiền cho anh. 
“ Không sao, tôi cũng đang muốn đi dạo xung quanh đây, sẵn tiện tôi muốn hỏi cậu vài chuyện.” 
“ Có chuyện gì?” 
“ Lên xe tôi sẽ nói, nếu còn đứng ở đây nhất định sẽ tối mất.” 
Hoắc Trương nhanh chóng đi lấy xe sau đó chạy đến trước trường đớn Uyển Chi. 
Uyển Chi ban đầu nghĩ anh chỉ là đưa cô về bằng xe nhà anh nhưng không ngờ là bằng xe riêng của anh. 
Uyển Chi nhanh chóng lên xe vì không muốn mọi người chú ý, trường học không cho phép các học sinh tự ý lái xe đến trường nếu bị bắt gặp sẽ phạt rất nặng. 
Không khí trong xe rơi vào im lặng, Uyển Chi không biết nên bắt chuyện trước như thế nào nhưng nếu cứ im lặng như thế này mãi thì hình như không hay cho lắm. 
“ Cảm….”/ “ Cậu…” 
Cả hai đồng thanh lên tiếng sau đó cùng nhau im bặt để đối phương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-lam-dinh-menh/2760841/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.