Nghe tin Uyển Chi bị bệnh, Thiên Vĩ vội vã chạy đến bệnh viện, còn không quên chuẩn bị rất nhiều trái cây và một bó hoa. 
Người làm biết ý đi ra ngoài để họ tự nhiên nói chuyện, Thiên Vĩ nhìn gương mặt Uyển Chi, tuy đã hồng hào trở lại nhưng hình như vẫn còn rất mệt. 
“ Anh có mang rất nhiều trái cây, em nhớ ăn cho mau khỏe.” 
Thiên Vĩ cẩn thận trả lời, không biết anh có bị người bán trái cây dụ hay không, số trái cây đó sợ đến lúc hết bệnh Uyển Chi vẫn chưa ăn hết. 
“ Tôi cảm ơn.” 
“ Em thấy trong người sao rồi, có cần cái gì không lần sau anh sẽ mang vào cho em.” 
“ Không cần tôi cũng không ở đây quá lâu.” 
Cô cũng không thể ở đây mãi, năm nay là năm cuối cấp, cô phải tranh thủ ôn tập để có thể nộp vào các trường đại học. 
Thiên Vĩ ngồi thêm một lát thì cũng phải luyến tiếc rời đi, Uyển Chi lấy lý do cô mệt nên cần nghỉ ngơi, thấy Thiên Vĩ đã ra khỏi phòng, Uyển Chi bất lực thở dài, tuy cô đã tha thứ cho Thiên Vĩ nhưng căn bản mối quan hệ của anh và cô không thể trở về như trước được. 
Uyển Chi nằm một lát thì cũng cảm thấy trong người đau nhức chắc là do mấy hôm nay không vận động, cô bước xuống giường, thông báo với người làm, sau đó đi dạo xung quanh bệnh viện, đúng là được ra ngoài vẫn là thích nhất. 
Vĩ Nhiên cuối cùng cũng tỉnh, cô ấy hiện tại vẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-lam-dinh-menh/2760817/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.