——[1] Câu thơ trích trong bài “Nhất Tiễn Mai” của Lý Thanh Chiếu.
“Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu,
Nhất chủng tương tư,
Lưỡng xứ nhàn sầu.”
Dịch thơ:
“Hoa rụng tơi bời nước chảy mau,
Một mối tương tư
Hai chốn ưu sầu.”
(Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn).——
Còn chưa đi tới lều của nhị ca đã nghe thấy tiếng ồn ào ở nơi đó. Đám người nhốn nháo, vô số cây đuốc thắp lên sáng như ban ngày. Ta cho rằng nhịca xảy ra chuyện, vội tránh thoát bàn tay của Thượng Quan Bùi, nhấc váyđịnh chạy đi. Đột nhiên cổ tay bị một bàn tay khác tóm lấy, cúi đầunhìn, ngoại trừ Thượng Quan Bùi tuyệt đối không còn ai khác có gan túmtay ta. Quay đầu nhìn lại, hắn trợn mắt nhìn ta. “Nàng không vì mình cân nhắc, cũng phải vì hài tử trong bụng suy nghĩ”, tiếng nói tuy khôngvang, nhưng ngữ khí hết sức nghiêm trọng. Tới Mạc thành mấy ngày, ta gần như đã quên mất mình vẫn đang là người có thai. Hiện tại đột nhiên bịhắn đề tỉnh, liền kinh ngạc sững sờ. Ý nghĩ đầu tiên của ta chính là,đứa nhỏ này ra đời là giây phút đặt dấu chấm hết cho cuộc sống của ta,mà ta còn nhiều chuyện chưa sắp xếp xong như thế. Hạnh phúc làm mẹ bịmột loại tâm tình mâu thuẫn thay thế. Cảm giác này từ khi ta biết đượcmình mang thai chưa từng xuất hiện, khiến chính ta cũng giật mình.
Thái độ chuyển biến của Thượng Quan Bùi khiến ta kinh ngạc, mấy ngày trướcvẫn còn lạnh như băng, hiện tại lại có cử chỉ thân thiết ngoài dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-gia-hoang-hau/2410132/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.