——[1] Hai câu thơ trích trong bài “Thủy long ngâm – Đăng Kiến Khang Thưởng Tâm đình” của Tân Khí Tật.
Dịch thơ:
“Đưa khăn hồng, tay áo trả
Vì anh hùng thấm lệ”
(Bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo).——
Những người khác đều ra ngoài chờ đợi, để ta và nhị ca có chút thời gian yêntĩnh bên nhau. Ta chậm rãi đi tới bên giường nhị ca ngồi xuống, nhẹnhàng dùng hai tay nắm chặt bàn tay trái nhị ca hơi lộ ra ở bên ngoàichăn đệm, cẩn thận tỉ mỉ nhìn gương mặt huynh ấy, nước mắt rốt cuộcgiống như chuỗi vòng ngọc đứt dây, từng hạt từng hạt cứ thế rơi xuống.Giơ tay lau khô nước mắt, trong lòng ta có một thanh âm quật cường đangnói: “Tư Đồ Gia, cho dù đánh đổi bằng bất cứ giá nào, chỉ cần có thể cứu nhị ca, nhất định sẽ không hối tiếc!”. Bàn tay nắm chặt trong tay ta,lúc này đột nhiên hơi run lên. Ta giật mình cúi đầu, nhìn chằm chằmkhông chớp mắt, chỉ lo chớp mắt một cái, lại bỏ lỡ một điều gì có. Vừarồi, lẽ nào là, tay nhị ca… cử động?
Hồi lâu sau, tay nhị ca cũng không có động tĩnh gì, ta đã cho rằng, mộtthoáng kia chỉ là ảo giác sinh ra từ khát vọng mãnh liệt trong lòng ta.Ngay khi ta xuất thần, người trên giường đột nhiên lên tiếng, nhưng vìtrong cổ họng vướng đờm, âm thanh phát ra chỉ giống như tiếng thở khòkhè. Câu nói kia rất nhẹ, rất mơ hồ, nếu như không phải ta vẫn luôn ngồi bên cạnh huynh ấy, nếu không phải đây là nhị ca ta yêu thương nhất, taquả thực hoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-gia-hoang-hau/2410125/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.